Pages

Ads 468x60px

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Nam Sinh Vớt Bóng Dưới Biển Bị Chết Đuối

Trong lúc vớt bóng rơi xuống biển, Huy đã bị sóng cuốn trôi. Người dân nhảy xuống cứu, nhưng bất thành.

10h sáng 31/5, công an phường Xuân Hà (Thanh Khê, TP Đà Nẵng) đã tìm được thi thể Lương Văn Huy (19 tuổi, ở Quảng Nam, sinh viên năm thứ hai CĐ Đông Á).

Liên kết
Bãi biển nơi sinh viên Huy gặp nạn. Ảnh: Nguyễn Đông.

Trước đó chiều 30/5, Huy cùng cháu Đỗ Hoàng Long (14 tuổi) chơi bóng tại bãi biển đường Nguyễn Tất Thành (Đà Nẵng). Khi bóng rơi xuống biển, sinh viên này nhảy xuống vớt và bị sóng cuốn trôi.

Người dân nhảy xuống cứu nhưng do Huy bị nạn ở quá xa bờ nên đành bất lực.

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Nhặt Được Túi Sách Chứa 1 Tỷ Đồng, Người Đàn Ông Tìm Mọi Cách Trả Lại Cho Người Bị Mất

Dù cuộc sống còn khó khăn, nhưng khi nhặt được túi xách bên trong có tài sản gần một tỷ đồng, anh Dũng vẫn tìm mọi cách trả lại cho người đánh rơi.

Trong căn nhà cấp bốn chật chội ở xã Gio Việt (Gio Linh, Quảng Trị), anh Nguyễn Văn Dũng, 34 tuổi, cho biết vợ chồng anh có 3 người con, con đầu học lớp 7, con thứ ba mới chập chững tập đi. Trước khi chuyển qua nghề lái xe dịch vụ, anh đã làm rất nhiều nghề, song vẫn không thoát khỏi cảnh túng quẫn.

Nhắc lại chuyện nhặt của rơi, anh Dũng kể hôm đó lái xe vào sân bay Phú Bài (TP Huế) để đón khách. Đang lúc đứng chờ thì phát hiện túi xách nhưng không biết của ai nên nhặt, mở ra xem có 4 nhẫn hột xoàn, một đôi bông tai, một cặp vàng tây, vàng trắng, một sợi dây chuyền bạch kim, 18.000 USD tiền mặt và một tờ hoá đơn thuế giá trị gia tăng có con dấu của Cục Thuế TP HCM.

Anh Dũng đang dạy con học bài. Ảnh: CAND.

Thấy tên và địa chỉ nhà của người có tên trên tờ hóa đơn, anh Dũng liền điện cho tổng đài 1080 để xin số điện thoại nhà riêng nhưng liên lạc không được. Cuối cùng anh liên hệ trực tiếp với Cơ quan Thuế TP HCM trình bày sự việc rồi nhờ tìm địa chỉ, số điện thoại của người nộp thuế (là chủ của số tài sản trên) và để lại địa chỉ nhà, số di động của anh để liên lạc lại khi có thông tin.

Sau đó một ngày, vợ chồng anh Việt (trú tại 145, đường Nguyễn Huệ, TP Huế) đã liên lạc với anh Dũng và ra Quảng Trị xin nhận lại số tài sản vừa thất lạc tại sân bay. Anh Dũng đã hỏi cẩn thận, xác định thông tin anh Việt chính là người bị mất túi xách này.

“Thú thật, với tài sản lớn như vậy thì có làm cả đời tôi cũng không được. Nhưng nghĩ người mất của phải khổ cực để kiếm tiền, mất số tài sản lớn thế này chắc gia đình sẽ lâm vào cảnh điêu đứng nên tôi quyết tâm tìm cho bằng được người mất giao lại. Sau khi trả lại tài sản cho đúng chủ nhân, tôi thấy rất vui vẻ và thanh thản”, anh Dũng tâm sự.

Với hành động cao đẹp, anh Dũng đã được tặng danh hiệu “Total - Hiệp sĩ Giao thông” tháng thứ 3/2012.

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Đã Bắt Được Người Nổ Súng Bắn Người Trong Câu Lạc Bộ Nexttop

Biết đang bị công an truy tìm, thủ phạm nổ súng ở câu lạc bộ Nexttop trốn về Hưng Yên kinh doanh thẻ sim điện thoại.

Ngày 29/5, Công an quận Cầu Giấy, Hà Nội cho biết đã bắt được Vũ Tấn Cường (26 tuổi, ở Thủy Nguyên, Hải Phòng) để điều tra về hành vi bắn trọng thương Đội phó đội an ninh của câu lạc bộ Nexttop trên đường Hoàng Minh Giám. Khẩu súng gây án bị thu giữ.

Tại cơ quan điều tra, Cường khai, tối 5/1 anh ta được Nguyễn Văn Dũng (tức Dũng "Trọc", 44 tuổi ở quận Hà Đông) gọi đến câu lạc bộ để uống rượu. Trước khi đi, nam thanh niên này mang theo khẩu súng tự chế dạng Colt xoay có 2 viên đạn chì vừa mua 20 triệu đồng.

Vũ Tấn Cường tại cơ quan công an. Ảnh: Thế Hoàng.

Khuya hôm đó, tại tầng 1 của Nexttop xảy ra xô xát giữa hai nhóm thanh niên. Bảo vệ câu lạc bộ can thiệp, đẩy hai nhóm ra ngoài cửa.

Thấy Dũng cùng một số người khác xô đẩy với nhân viên bảo vệ, Cường rút súng giơ về phía lực lượng bảo vệ rồi bóp cò. Anh Trần Văn Nghiêm, Đội phó đội an ninh của câu lạc bộ, trúng đạn vào bụng. Sau khi gây án, Cường giấu súng vào túi áo, về bàn tiếp tục uống rượu cùng bạn bè.

Rạng sáng hôm sau, Cường bỏ trốn về huyện Văn Giang, Hưng Yên, mở tiệm bán sim thẻ điện thoại. Anh ta chôn súng trong vườn cây cảnh.

Ngày 25/5, cảnh sát đã lần ra nơi ẩn náu của Cường.

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

Container Lật Ngang Đường Sắt Làm Nhiều Đoàn Tàu Bị Mắc Kẹt

Rạng sáng 28/5, xe container đang chạy trên quốc lộ 1A bỗng lật nghiêng và bị đoàn tàu SE3 đâm phải. Hàng loạt tàu khách và tàu hàng phải dừng lại chờ khắc phục sự cố.

Khoảng 3h sáng, xe container biển Hưng Yên đang chạy tốc độ cao bỗng̣ lật nghiêng trên đường sắt, đoạn qua huyện Quỳnh Lưu (Nghệ An). Cùng lúc tàu khách SE3 từ Hà Nội vào Sài Gòn chạy tới, dù cố gắng phanh gấp nhưng đầu máy tàu vẫn đâm vào xe container.

Hiện trường vụ tai nạn khiến đường sắt Bắc - Nam tê liệt. Ảnh: Hải Vân.

Cú đâm khiến đầu tàu hư hỏng nặng, không thể chạy tiếp. Xe container cũng bị hỏng. Tai nạn không gây thương vong, song một loạt tàu chở khách, chở hàng như SE3, SE20, NA1... phải dừng lại chờ khắc phục sự cố.

Hàng chục nhân viên đường sắt, cứu hộ và cảnh sát được huy động để giải phóng hiện trường. Đến 8h sáng, khi xe container được cẩu ra ngoài, đầu máy tàu SE3 được sửa chữa thì đường sắt Bắc - Nam mới thông tuyến.

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

ÔTô Bảy Chỗ Lao Xuống Chân Đê Lật Ngửa

Rạng sáng nay, ôtô 7 chỗ lao từ trên đường Nghi Tàm (Hà Nội) xuống chân đê, tông thẳng vào cửa nhà dân rồi lật ngửa.
Xe ôtô 7 chỗ lao từ trên đường Nghi Tàm xuống chân đê rồi đâm vào cửa nhà dân: Ảnh: Phương Sơn

5h sáng nay, xe Isuzu 7 chỗ do nam tài xế điều khiển chạy theo hướng Âu Cơ - Nghi Tàm (quận Tây Hồ, Hà Nội), đột ngột mất lái lao sang bên đường, đâm đổ bốt điện, tông vào cửa nhà 128, 126 và lật chổng vó dưới chân đê.

Nhiều người đi đường đã nhanh chóng đập cửa kính trước và sau của xe để giải cứu tài xế. Nam tài xế chỉ bị thương nhẹ.

Tại hiện trường, xế hộp 7 chỗ lật ngửa, móp méo, kính trước và kính chắn sau xe bị vỡ, nhiều mảnh kính bắn tung tóe. Cách đó không xa là một bốt điện bị đâm đổ bắn xuống đường. Cửa cuốn và cửa kính của nhà 126, 128 Nghi Tàm bị vỡ và biến dạng.

9h30 sáng nay công tác cứu hộ vẫn chưa được tiến hành, nhiều người dân đứng lại xem khiến đường đê Nghi Tàm ùn tắc kéo dài.

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Xe Tải Chở Bia Đâm Vào Ổ Gà Lật Nghiêng Làm Hàng Chục Két Bia Đổ Ra Đừơng

Sau khi đâm vào 'ổ gà', xe tải chở bia loạng choạng, đâm vào lan can rồi lật nghiêng trên cầu Thăng Long (Hà Nội), khiến hàng chục két vỏ bia đổ lăn lóc ra đường.

Sau khi lao vào ổ gà, xe loạng choạng đâm vào lan can cầu rồi sau đó bị lật nghiêng. Ảnh: Phương Sơn

9h30 sáng 26/5, anh Nguyễn Tuấn Linh lái xe tải hạng nhẹ chở hơn 60 két vỏ bia qua cầu Thăng Long về phía Nội Bài. Khi đến giữa cầu, gặp một "ổ gà" nên xe loạng choạng, mất lái, đâm vào lan can cầu rồi lật nghiêng.

Xe tải bị hư hỏng nhẹ phần đầu, nằm cách "ổ gà" khoảng 30 m. Các két vỏ bia đổ xuống mặt cầu khiến nhiều chai bia và mảnh vỡ bắn tung tóe. Rất may tài xế và phụ xe chỉ bị thương nhẹ.

Mặt cầu Thăng Long gần đây xuống cấp nghiêm trọng, nhiều đoạn xuất hiện những "ổ gà", ụ nhựa đường gồ ghề nhô 20-30 cm so với mặt cầu.

'Ổ gà' ở giữa cầu cách vị xe tải chở bia bị lật nghiêng khoảng 30 m. Ảnh: Phương Sơn.

Một bảo vệ cầu cho biết, tại những điểm mặt cầu xấu, thường xuyên xảy ra tai nạn xe sau đâm vào xe trước. Gần đây đêm 24/5, tại giữa cầu xảy ra tai nạn liên hoàn giữa ôtô 4 chỗ, xe tải và xe khách khiến một tài xế bị thương nặng, cả 3 xe đều bị hư hỏng.

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Đâm Bạn Gái Trong Thương,Bắt Dữ Con Tin Trong Cơn Ghen

Sang đuổi đánh bạn cùng phòng và đâm thủng bụng người yêu. Trong lúc chạy trốn cảnh sát, anh ta khống chế một người đàn ông làm con tin.

Ngày 24/5, Công an TP Quy Nhơn (Bình Định) đã tạm giữ Nguyễn Thanh Sang (22 tuổi, sinh viên năm cuối Cao đẳng nghề Quy Nhơn) về hành vi chống người thi hành công vụ. Cơ quan điều tra cũng đang xem xét dấu hiệu phạm tội Giết người của nam sinh này.

Trước đó, đêm 23/5, trong tình trạng say rượu, Sang về nhà trọ trên đường Châu Văn Liêm (TP Quy Nhơn) gây sự, lấy dao đuổi chém bạn chung phòng là Nguyễn Đình Phương (sinh viên cùng trường).

Nam sinh ghen cuồng tại cơ quan điều tra. Ảnh: D.T

Khi Phương bỏ chạy, Sang quay ra đâm bạn gái của mình Phạm Thị Thảo (20 tuổi, đang ở cùng nhà) khiến con dao gãy cán, lưỡi nằm trong hông cô gái. Nạn nhân được đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.

Khi cảnh sát 113 đến hiện trường, Sang cầm hai con dao chống trả. Trong lúc chạy trốn, anh ta bất ngờ khống chế ông Tăng Nguyễn Tường Huy (43 tuổi) làm con tin, gây sức ép với nhà chức trách. Huy sau đó bị cảnh sát tước hung khí, bắt giữ.

Khai tại cơ quan điều tra, Sang cho biết làm vậy vì nổi cơn ghen, nghi ngờ Thảo có tình cảm với Phương.

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

Quên Tắt Máy Để Con 2 Tuổi Vặn Tay Ga Gây Tai Nạn

Trong khi mẹ mải nhặt hộp sữa rơi xuống đường, bé trai 2 tuổi bất ngờ vặn tay ga khiến chiếc xe máy lao thẳng ra giữa quốc lộ 1A.

Sáng 23/5, chị Bùi Thị Bích Hà (22 tuổi, trú huyện Phù Mỹ, Bình Định) chạy xe máy chở con trai 2 tuổi trên quốc lộ 1A. Thấy hộp sữa của con trai rơi xuống đường, người mẹ trẻ dừng xe vào lề để đi nhặt mà quên tắt máy.

Xe máy bốc cháy tại dốc Quy Hòa sáng 23/5. Ảnh: D.T

Con trai chị Hà ngồi trên xe bất ngờ vặn tay ga khiến chiếc xe lao thẳng ra giữa quốc lộ 1A. Cháu bé ngã xuống đường. Cùng lúc, anh Trần Xuân Hùng (ở xã Ân Phong, huyện Hoài Ân) chở cháu gái 16 tuổi bằng xe máy chạy hướng Bắc - Nam trờ tới. Sau cú va chạm với xe chị Hà, xe anh Hùng bốc cháy dữ dội cho đến khi chỉ còn trơ khung. Rất may không có thiệt hại về người.

Cùng ngày, tại dốc Quy Hòa trên quốc lộ 14D (thuộc phường Ghềnh Ráng, Quy Nhơn, Bình Định), chiếc xe tay ga đang lưu thông bỗng bốc cháy. Theo các nhân chứng, người điều khiển tấp xe vào lề rồi vội vàng quá giang xe khác về hướng trung tâm Quy Nhơn.

Khi CSGT Công an TP Quy Nhơn có mặt tại hiện trường thì chiếc xe đã cháy rụi, không còn nhận ra biển số.

Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

Vụ Tai Nạn Giao Thông Làm Hai Bé Gái Chết Thảm Và Một Người Bị Thương Nặng

Sáng 23/5, vụ tai nạn xảy ra tại tại trung tâm TP Buôn Ma Thuột (Đắk Lắk) đã làm 3 người trong một gia đình thương vong, trong đó hai bé gái chết ngay tại chỗ.

Khoảng 6h30 sáng, chị Lê Thị Thu Nguyệt (33 tuổi, trọ tại đường Giải Phóng TP Buôn Ma Thuột) chở hai con gái là Nguyễn Thị Thanh Ngân (6 tuổi) và Nguyễn Thị Minh Thư (3 tuổi) đi học bằng xe máy.
Liên kết
Cảnh sát khám nghiệm hiện trường vụ tai nạn. Ảnh: Việt Linh

Khi đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ Lý Thái Tổ - Lý Tự Trọng thì bị xe tải do tài xế Võ Quốc An (32 tuổi, ngụ Đắk Lắk) lái, tông mạnh từ phía sau.

Ôtô đã kéo lê xe máy đi một đoạn và cán qua người của hai bé gái khiến các cháu tử vong tại chỗ, chị Nguyệt bị thương ở đầu được đưa đến Bệnh viện Đa khoa Đắk Lắk trong tình trạng nguy kịch.

Nguyên nhân vụ tai nạn đang được điều tra làm rõ.

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Sét Đánh Rừng Cháy Rụi Ở Đà Nẵng

Sau tiếng sét lớn, điện phụt tắt tại khu vực xã Hòa Sơn (huyện Hòa Vang, Đà Nẵng) bị mất điện, một đám cháy xuất hiện tại khu vực rừng trồng và gặp gió lan nhanh gây cháy lớn.

Khoảng 18 giờ 30 tối 21/5, tại khu vực rừng trồng tiểu khu 41 đèo Đại La, giáp gianh xã Hòa Sơn, huyện Hòa Vang và phường Hòa Khánh Nam, quận Liên Chiểu đã xảy ra vụ cháy lớn thiêu rụi ít nhất 10 ha rừng bạch đàn, keo.

Lửa bùng phát dữ dội có lúc khiến lực lượng cứu hộ bất lực. Ảnh: Nguyễn Đông

Ông Nguyễn Công, dân quân tự vệ xã Hòa Sơn, kể: “Lúc đó trời nổi giông và có tiếng sét lớn gây mất điện tại địa phương. Sau đó có một ngọn khói bốc lên từ lưng chừng đèo thuộc địa phận xã Hòa Sơn và dần hình thành ngọn lửa lớn, gặp gió nên đám cháy lan rộng”.

Ông Công và người dân quanh khu vực đã liên lạc ngay với lãnh đạo xã yêu cầu tăng cường lực lượng lên rừng chữa cháy. Ngoài dân quân tự vệ cùng hơn 100 người dân của xã Hòa Sơn và phường Hòa Khánh Nam, 80 bộ đội đặc công của Trung đoàn 409 (Quân khu 5) được huy động dùng máy khò, dao rựa phát quang tạo vành đai và dùng cành cây lớn dập lửa.

Phó chủ tịch UBND TP Đà Nẵng Phùng Tấn Viết đã trực tiếp đến hiện trường chỉ đạo các lực lượng chữa cháy. Sở cảnh sát PCCC Đà Nẵng huy động xe cứu hỏa đến hiện trường nhưng do địa hình quá hiểm trở, khu vực cháy cách xa chân đồi nên phương án dùng nước dập lửa không thể thực hiện.

Do khu vực rừng tôồng này có nhiều gốc thông mục nên tiếp tụ phát xuất lại ngọn lửa. Ảnh: Nguyễn Đông

Đến khoảng 21h, ngọn lửa cơ bản được khống chế nhưng khoảng 15 phút sau lại phát hỏa, cháy lan sang khu vực rừng thuộc phường Hòa Khánh Nam. Lực lượng cứu hộ một lần nữa nỗ lực cứu rừng nhưng phải đến 23h, khi trên địa bàn xuất hiện cơn mưa nhỏ, đám cháy mới được dập tắt hoàn toàn.

Cơ quan chức năng nhận định, có khả năng do sét đánh vào đám thực bì đã khô gây cháy rừng.

Đầu tháng 5 đến nay, Đà Nẵng liên tục xảy ra cháy rừng do nổ đạn lân tinh. Đáng kể nhất là vụ cháy suốt 12 giờ thiêu rụi hơn 100 ha rừng đặc dụng Nam Hải Vân hôm 2/5. Tiếp đó là vụ cháy rừng vành đai sân bay quốc tế Đà Nẵng hôm 9/5.

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

Xe Tải Mất Phanh Đâm Vào Ba Xe Máy

Xe tải loại 8 tấn qua bùng binh bỗng mất phanh lao thẳng về nhóm người chạy xe ôm đang đợi khách. Ba xe máy bị cuốn vào gầm nát vụn.

Khoảng 18h tối 20/5, tài xế Lê Văn Hà (trú huyện Đô Lương, Nghệ An) điều khiển xe tải biển Đăk Lăk chở bột tôm qua bùng binh Ngũ Hành Sơn - Hồ Xuân Hương (quận Ngũ Hành Sơn, TP Đà Nẵng) bất ngờ bị mất phanh.

Ba chiếc xe máy bị cuốn vào gầm xe tải, hư hỏng nặng. Ảnh: Nguyễn Đông

Đang dựng xe trên vỉa hè đợi khách, ba người làm nghề xe ôm gồm ông Đinh Đoàn, Đoàn Văn Trình và Huỳnh Ngọc Ký (cùng trú Đà Nẵng) tưởng xe tải cua quá tay nhưng sau đó hoảng hốt khi thấy xe lao về phía mình.

“Chiếc tải chạy với tốc độ cao nên tụi tôi không kịp nổ máy hoặc dắt xe máy chạy, đành lo thoát thân. Xe Hyundai cuốn ba xe máy vào gầm, kéo lê khoảng 5 m mới chịu dừng lại”, ông Đoàn kể.

Tại hiện trường, hai xe gắn máy Sirius và một xe Honda Dream nát bét, xe tải bị móp đầu. Tài xế xe tải đã thỏa thuận bồi thường cho ba nạn nhân.

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

Bốn Bức Tượng Phật Vàng Nung Không Chảy Và Làm Tan Đá Nhanh

Bốn tượng Phật hình đức Di Lặc khi đưa vào mũi hàn gió nóng 2.000 độ C, nhưng không tan chảy và khi chạm vào nước đá lại đổi màu như da tắc kè.

Những ngày qua, người dân miền Tây xôn xao về 4 tượng Phật hình đức Di Lặc của ông Dương Hoàng Dũng (46 tuổi, ngụ TP Cà Mau). Tượng có kích cỡ bằng quả cà chua. Khi đưa tượng vào mũi hàn gió nóng đến 2.000 độ C, song không tan chảy và khi chạm vào nước đá thì đổi màu như da tắc kè.

Một trong bốn tượng Phật của ông Dũng có màu vàng óng, to bằng quả cà chua được chủ nhân đổi bằng nhiều tài sản với một người quen ở Vĩnh Châu (Sóc Trăng). Ảnh: Thiên Phước

Cả bốn tượng Phật có chung đặc điểm màu vàng, phía dưới có chữ "kim", mặt sau có 4 chữ Hán nhưng chủ nhân không đọc được dù là người chuyên nghiên cứu Hán - Nôm. Khi mang tượng Phật ra tiệm vàng cân nặng 2,5-2,8 lượng, nhưng hàm lượng vàng chỉ 1,5%.

Theo ông Dũng, để sở hữu 4 bức tượng này ông phải 3 lần lấy nhiều tài sản quý của gia đình để đổi với một người quen ở huyện Vĩnh Châu (Sóc Trăng). Cách đây nửa năm, ông đổi tượng Phật thứ tư bằng chiếc laptop trị giá 15 triệu đồng.

Một lần khi ông Dũng dùng nước đá để rửa tượng thì bất ngờ phát hiện nước đá tan chảy rất nhanh như gặp phải vật đun nóng. Đặt lên bếp gas đun nửa giờ, tượng Phật đổi màu tím nhưng sau đó trở lại màu vàng óng khi thả vào nước để làm nguội.

Nước đá tan rất nhanh khi chạm vào tượng Phật và màu của tượng chuyển thành "da tắc kè". Ảnh: Thiên Phước

"Người đổi tượng với tôi cho biết một gia đình gốc Hoa ở Sóc Trăng có 9 tượng Phật giống nhau được mang từ Trung Quốc sang. Vì cuộc sống sa sút nên họ bán 4 tượng và người này đã mang xuống Cà Mau bán lại cho tôi. Hiện có nhiều người hỏi mua 4 tượng Phật hàng trăm triệu đồng nhưng tôi không có ý định bán", ông Dũng tiết lộ.

Cũng theo ông Dũng, ông từng được mời tham gia giám định niên đại cổ vật cho Bảo tàng Cà Mau nhưng lại "bó tay" với tuổi của 4 tượng Phật mà mình sở hữu.

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

Ba Học Sinh Trừơng Amsterdam Dành Giải Nhất Tại Cuộc Thi ISEF 2012

Với đề tài "Xử lí nước mặn bằng kĩ thuật chân không và năng lượng mặt trời", nhóm học sinh lớp 11 Lý THPT Hà Nội - Amsterdam vừa giành giải nhất lĩnh vực điện và cơ khí tại cuộc thi ISEF 2012.

Đã có nhiều công trình nghiên cứu chuyển nước mặn thành nước ngọt, tuy nhiên, nhóm học sinh Trần Bách Trung, Bùi Thị Quỳnh Trang và Vũ Anh Vinh đã tiếp cận đề tài ở hướng mới là sử dụng kỹ thuật chân không và năng lượng mặt trời. Ở các buổi trao giải phụ trước đó, Việt Nam không hề nhận được giải nào, nhưng trong đêm trao giải chính thức, ba học sinh này bất ngờ được mời lên nhận giải nhất lĩnh vực Điện và Cơ khí.

Nhận được tin mừng vào tối 18/5, khi lễ trao giải cuộc thi Khoa học và Kỹ thuật Quốc tế (ISEF) đang diễn ra ở Mỹ, Hiệu phó THPT Hà Nội - Amsterdam Lê Thị Oanh liền báo tin cho các thầy cô giáo trong trường.

Cô Oanh cho hay, từ khi xét duyệt đề tài, hội đồng giám khảo đã đánh giá 3 học sinh này có tư chất và tiềm năng trở thành các nhà khoa học. Điều đó thể hiện ở sự làm việc miệt mài, khoa học, có kế hoạch.

"Trước khi đi thi, tối 1/5, các em làm thí nghiệm tại trường và đã chuyển hóa thành công nước mặn thành những giọt nước ngọt đầu tiên. Lúc đó, chúng tôi đã thấy niềm vui đích thực và tin tưởng rằng các em chắc chắn sẽ thành công tại hội thi", cô Oanh nói.

Ba học sinh Trần Bách Trung, Bùi Thị Quỳnh Trang và Vũ Anh Vinh thuyết trình về công trình nghiên cứu trước ngày lên đường đi thi quốc tế. Ảnh: Ams.

Theo cô hiệu phó, đây là phần thưởng xứng đáng cho các em và phụ huynh bởi trường chưa có đủ trang thiết bị nên học sinh phải đi làm thí nghiệm nhờ ở các Vụ, Viện, trường đại học. "Có những hôm các em miệt mài làm việc đến 1h sáng, bố mẹ phải thức cùng, mọi thiết bị thí nghiệm cũng đều do phụ huynh bỏ tiền mua cho các em", cô Oanh cho hay.

Intel ISEF (Hội thi Khoa học và Kĩ thuật quốc tế của Intel) là hội thi khoa học lớn nhất thế giới dành cho học sinh phổ thông lớp 9 - 12, tạo cơ hội cho các nhà khoa học trẻ xuất sắc nhất thế giới được chia sẻ ý tưởng, trình bày các dự án khoa học tiên tiến, và thi tài để giành các giải thưởng, học bổng, thiết bị khoa học và các chuyến tham quan khoa học với tổng trị giá hơn 4 triệu đôla Mỹ.

Học sinh có thể dự thi ở 17 lĩnh vực nghiên cứu khoa học và mỗi lĩnh vực có 2-3 giải nhất, mỗi giải trị giá 3.000 USD. Từ các giải nhất của mỗi lĩnh vực, Ban giám khảo sẽ chọn trao giải đặc biệt trị giá 5.000 USD.

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

Trốn Cơn Dận Dữ Của Bạn Gái Một Thanh Niên Mắc Kệt Vào Máng Đổ Rác

Quá xấu hổ nên anh ta không dám tiết lộ tên tuổi của mình sau khi được cứu.

Những cuộc tranh cãi giữa các đôi yêu nhau thường kết thúc bằng nước mắt hoặc những chuỗi ngày dài im lặng. Thế nhưng, căng thẳng đến nỗi phải chui vào máng đổ rác như chàng trai này thì mọi việc đang trở nên nghiêm trọng.

Một đội cứu hộ địa phương ở Tyumen (Nga) đã được gọi đến sau khi có người nghe được tiếng kêu cứu yếu ớt ở giữa các bức tường trong tòa nhà. Khi đội cứu hộ đến, họ bất ngờ khi nhìn thấy một người đang ông đang mắc kẹt trong một đoạn ống, nơi những hộ dân đổ rác xuống.

Người thanh niên khai năm nay anh ta 31 tuổi và bị mắc kẹt ở đây vì đang cố gắng trốn tránh cơn giận dữ của bạn gái. Tuy nhiên, anh lại từ chối tiết lộ thêm thông tin về tên tuổi cũng như điều gì khiến bạn gái nổi giận.

Anh ta nhảy vào máng đổ rác từ tầng 8 và bị tụt xuống tầng 5. Sau đó, anh này bị mắc kẹt do đoạn ống nhỏ dần ở cuối chặng đường.

Đại diện của đội cứu hộ cho biết: “Chúng tôi đến ngay sau khi một người gọi điện báo anh ta nghe tiếng khóc trong tòa nhà. Sau khi tìm kiếm, chúng tôi tìm thấy một người đàn ông bị mắc kẹt ở ống rác thải tầng 5. Đây là lần đầu tiên chúng tôi phải đối mặt với tình huống như thế này”

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

Chứng Tỏ Sức Mạnh Nhờ Bạn Thân Dùng Súng Bắn Vào Người

Một thanh niên ở Mỹ bị tống giam sau khi bắn vào chân bạn thân vì mủi lòng trước mong muốn của bạn được thử cảm giác bị bắn.

Mossow hiện bị tạm giam sau khi bắn vào chân bạn thân. Ảnh: Huffington Post

Cảnh sát quận St. Lawrence cho biết vụ nổ súng diễn ra khoảng 5h chiều hôm chủ nhật (13/5) tại thị trấn Stockholm, tiểu bang New York, Mỹ.

Sau khi thấy người bạn thân cứ lặp đi lặp lại lời đề nghị, Shawn Mossow, 25 tuổi, đến từ thành phố Norfolk, đã mủi lòng và bắn một viên đạn súng trường cỡ nòng 0,22 inch (5,56 ly) vào chân phải của bạn để giúp cậu ta biết được cảm giác bị bắn là như thế nào.

Huffington Post đưa tin Mossow bị ghép tội bất cẩn gây đe dọa tới tính mạng của người khác. Anh hiện bị cảnh sát giam giữ và sẽ phải nộp 10.000 USD (gần 210 triệu đồng) nếu muốn được tại ngoại.

Trong khi đó người bạn thân của Mossow, 24 tuổi, đã phục hồi khá tốt sau cú bắn thử cảm giác mạnh.

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

Bố Chồng Lạm Dụng Tình Dục Con Dâu Lĩnh Án

Cứ mỗi lần vợ đi ra khỏi nhà là ông ta đóng kín cửa, rồi làm nhục cô con dâu ngoại quốc mới 22 tuổi

Sau hơn 3 tháng bị bố chồng lạm dụng cô gái trẻ đã gọi điện thoại báo cảnh sát. Ảnh minh họa
Tại phiên tòa xét xử Bradford Crown hôm 14/5, công tố viên Richard Clews cho biết lúc mới sang Anh làm dâu sau cuộc hôn nhân đã được sắp đặt trước vào năm 2008, cô gái không hề biết nói một chữ tiếng Anh nào.

Cô gái kể rằng ban đầu bị bố chồng, 56 tuổi, bắt phải làm hết việc nhà, chăm sóc cháu cho ông ta và phục vụ bữa ăn sáng đến tận giường. Ban đầu chồng cô thường về muộn, sau đó thì cũng không về nhà bố mẹ đẻ nữa, bỏ mặc cô bị ông bố chồng kiểm soát và lạm dụng.

Cô dâu trẻ người Pakistan bị ép phải duy trì quan hệ tình dục với bố chồng, rồi bị ông ta dùng tua-vít rạch cánh tay và đốt da để uy hiếp cô. Ông bố chồng dâm đãng còn yêu cầu cô không được mặc đồ lót để thuận tiện hơn cho việc quan hệ. Cứ mỗi lần vợ đi ra khỏi nhà là ông ta đóng kín cửa, rồi làm nhục cô.

Ông ta còn lấy hết nữ trang, hộ chiếu của con dâu và dọa sẽ bắt cô phải ly hôn với con trai mình nếu như không tiếp tục làm nô lệ tình dục. Thậm chí hắn còn bắt cô phải thề dưới kinh thánh Koran rằng sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai. Phải sống trong cảnh bị bố chồng lạm dụng, cô gái đã nghĩ đến việc kết liễu đời mình.

Sau hơn 3 tháng sống trong tình cảnh bị lạm dụng, cô gái cuối cùng đã học được một số vốn tiếng Anh để gọi cho cảnh sát nhờ giúp đỡ.

Asianimage đưa tin tại phiên tòa xét xử, gã đàn ông đã nhận tội lạm dụng tình dục con dâu trong thời gian từ đầu tháng 5 đến tháng 8/2010. Tòa tuyên án y phải ngồi tù 7 năm.

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Sự Thật Về Gái Bán Dâm Trong Khu Nghĩa Trang

Buổi đêm thấy bọn nó đẹp thế thôi, thực ra là nhờ son phấn hết. Còn ban ngày, thấy bọn nó thì mọi người muốn ói luôn chứ nói gì đến chuyện quan hệ’, một người gần khu nghĩa trang chia sẻ
Tay chân lở loét

Mỗi đêm, ánh đèn mù mờ giúp cho những khuôn mặt được “đắp” lên hàng đống son phấn rẻ tiền đã che bớt những nếp nhăn. Mới nhìn qua, khuôn mặt của những cô gái này trông vẫn còn khá trẻ, nhưng thực sự thì hầu hết tuổi đã ngoài bốn mươi.

Trong những ngày đi thu thập thông tin, chúng tôi thường vào các quán nước ở khu vực phía ngoài nghĩa trang Bình Hưng Hòa. Ở đây, chúng tôi đã nghe được những điều hết sức ghê rợn.

Ban ngày lở loét, ban đêm “trét” son phấn đón khách

Bà Nguyễn Thị Xuân (48 tuổi, bán mũ bảo hiểm) chia sẻ: “Những cô gái ở đây hầu hết là hàng quá date. Trước đây, họ là những cô gái bán dâm chuyên nghiệp. Tuy nhiên, khi nhan sắc đã hết, họ đành tìm về những nơi xa để hành nghề kiếm sống”. Dưới cách nhìn của bà Xuân, những cô gái ở đây không phải ai cũng đáng lên án.

Tuy nhiên, một điều bà Xuân khẳng định, những cô gái bán hoa, lưu lạc về nghĩa trang Bình Hưng Hòa hầu hết đều đã mang mầm bệnh. Bà tiết lộ: “Buổi đêm thấy bọn nó đẹp thế thôi, thực ra là nhờ son phấn hết. Còn buổi ngày, thấy bọn nó thì mọi người muốn ói luôn chứ nói gì đến chuyện quan hệ”.

Theo lời chỉ dẫn của bà Xuân, tôi đi vào trong nghĩa trang Bình Hưng Hòa, hai cô gái gầy đét đang ngồi dưới một tán cây. Nhìn qua, chúng tôi phát hoảng khi trên hai cánh tay của một cô đầy những vết ghẻ lở.

Vào sâu thêm một đoạn nữa, có một cô gái đang nằm dài trên một ngôi mộ, ruồi bâu đầy người nhưng dường như đã quen, cô cũng không cần đuổi. Khi nghe bước chân người đi đến, cô mở mắt, hỏi “Đi đâu đấy?”. Cùng với những lời nói của cô được phát ra là hàng chục con ruồi thấy động đậy liền bay vù lên.

Thấy chúng tôi không trả lời, cô lại nhắm mắt, tiếp tục giấc ngủ của mình.

Trong nghĩa trang là vậy, còn phía ngoài đường, hôm chúng tôi đến, có một cô gái không thể đi được chỉ nằm dài ở bên vệ đường khiến bụi bám đầy người làm cho những vết lở loét trên người chỉ nhìn thấy mù mờ.

Chị Trần Thị Hải (34 tuổi, bán gà trên đường Tân Kỳ Tân Quý) thấy chúng tôi nhìn ái ngại liền bảo: “Chú mới đến đây lần đầu phải không? Mấy cảnh này là chuyện bình thường. Bọn nó nằm vật vã thấy ghớm ghiết thế thôi chứ ban đêm bôi son trét phấn, thay áo quần vào cũng đi ra mồi chài như thường đó”.

Cứ tưởng rằng chị Hải không thích những cô gái này nên mới nói vậy. Nhưng quả thực, chính đêm hôm đó, phóng viên cũng tận mắt nhìn thấy những cô gái ban chiều nằm vật vã với những lở loét trông rất kinh tởm, nay lại ra đường đứng với những “vũ khúc khiêu dâm” như không có chuyện gì xảy ra.

Cuộc đời của một gái bán hoa nghĩa trang

Trong những ngày ở nghĩa trang để lấy thông tin viết bài, chúng tôi lân la và đã làm quen được chị Sáu, một cô gái bán hoa ở đây và được cô kể về hành trình trôi dạt về nơi đây.

Đèn đường mờ ảo là “thiên đường” cho những cô gái đón khách

Chị Sáu là một cô gái vùng sông nước miền tây. Cách đây hơn mười năm, thấy gia đình khổ sở, lại nghe bạn bè nói lên thành phố dễ kiếm tiền, chị cùng một số bạn bè cùng lên thành phố với hy vọng đổi đời. Ban đầu, chị xin vào làm nhân viên ở một quán ăn. Nhưng với số tiền lương ít ỏi không thể nào đáp ứng được niềm mơ ước của chị.

Theo lời giới thiệu của của mọi người, chị Sáu được vào làm nhân viên ở một quán mát xa. Ở đây, kiếm được nhiều tiền, nhưng họ yêu cầu chị phải chiều khách từ A đến Z. Ban đầu, chị cũng ngại ngùng, nhưng dần dần mọi thứ cũng bình thường, từ đó, chị trở thành một cô gái bán dâm.

Lúc làm ở đây, mỗi ngày kiếm được vài triệu đồng là chuyện bình thường. Nhưng, từ một cô gái thôn quê tay trắng, nay lại có nhiều tiền, chị Sáu nhanh chóng đốt tiền vào những thú ăn chơi, mua sắm để “bằng chị bằng em”. Thế rồi, chị bị nghiện. Tiền làm ra bao nhiêu, chị lại chi vào tiền mua thuốc phiện để thỏa cơn nghiện.

Hơn 8 năm trôi qua, khi nhan sắc đã tàn, chị Sáu nhanh chóng bị sa thải khỏi quán mát xa. Từ đó, chị ra bán dâm ở dưới chân cầu Sài Gòn. Nhưng cũng không được bao lâu, chị dần dần trôi dạt về nghĩa trang Bình Hưng Hòa.

Chị cho biết, trong người chắc chắn đã có mầm bệnh nhưng không biết có phải là HIV hay không. Mặc dù chưa bao giờ đi khám nhưng chị khẳng định như vậy bởi: “Tôi thấy được trong người có nhiều điểm khác lạ”.

Hàng ngày, chị lấy nghĩa trang làm nhà. Ban đêm, chị cũng lấy đây là nơi kiếm cơm. Nhiều lúc chị cũng muốn từ bỏ kiếp bán hoa, nhưng không thể, bởi chị biết mình còn sống không lâu, lại không muốn làm phiền người khác nên lại tiếp tục hành nghề của mình.

Khi được hỏi, chị bị bệnh như vậy, mỗi lần bán dâm, chị có yêu cầu khách đeo bao cao su hay không? Chị bảo có, nhưng cũng không ít người nhất quyết không đeo nên cũng đành phải chấp nhận.

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

Du Khách Sẽ Được Khám Phá Căn Hầm Khách Sạn Sofitel Legend Sau Một Năm Phát Hiện

Từ ngày 21/5, du khách sẽ được khám phá căn hầm trú ẩn trong khách sạn 5 sao Sofitel Legend Metropole Hà Nội sau gần một năm được phát hiện.

Tháng 8/2011, trong khi thi công quán bar Bamboo, nhóm công nhân đã đào sâu hơn 2 m vào lòng đất và khám phá hầm trú ẩn giữa khách sạn Metropole.

Hiện căn hầm rộng 40 m2 đã được bảo tồn nguyên trạng. Metropole còn bố trí khu trưng bày 110 năm lịch sử của khách sạn dọc theo 18 m hành lang, bao gồm 13 bảng ghi lại hình ảnh phục hồi của khách sạn từ những ngày đầu mở cửa, hơn 300 vị khách nổi tiếng từng nghỉ tại khách sạn, như: vua hề Charlie Chaplin, diễn viên Jane Fonda, ca sĩ Joan Baez hay diễn viên Angelina Jolie...

Đường xuống hầm trú ẩn đã bị nấp nên khi mới phát hiện, đội kỹ thuật phải khoan thông xuống hầm. Ảnh: Hoàng Hà.

Ngày mở cửa hầm trú bom sắp tới (21/5) sẽ có nhiều vị khách quốc tế từng trú ẩn dưới hầm tham dự. Trong đó có Bob Devereaux, nhà ngoại giao Australia, người đã khắc tên mình trên bức tường của căn hầm vào năm 1975. Cuối năm 2011, Devereaux tình cờ đọc bài báo tại Australia viết về việc phát hiện căn hầm này, ông đã liên lạc ngay với khách sạn Metropole Hà Nội và cho hay chính ông đã khắc tên mình lên tường hầm vào tháng 8/1975.

“Có thể lúc đấy tôi đang ở trong căn hầm ngập nước, không điện đóm và không có gì để làm nên trong lúc mò mẫm chai rượu tôi đã tiện tay khắc tên mình lên bức tường đó. Tôi không biết căn hầm bị đóng lại, bởi khi tôi rời Hà Nội năm 1976 thì hầm vẫn mở cửa”, Bob Devereaux kể lại.

Nhà sử học Andreas Augustin, Chủ tịch Tổ chức các khách sạn nổi tiếng nhất thế giới, đang lên chương trình đào tạo một nhóm 6 người am hiểu về sử học trong nước để hướng dẫn du khách cùng hành trình ngược thời gian và sống lại với những khoảnh khắc hào hùng của dân tộc Việt Nam tại căn hầm trú ẩn của khách sạn Metropole.

Ông nhận xét, Việt Nam nổi tiếng với công trình trú ẩn dưới lòng đất như địa đạo Củ Chi, địa đạo Vĩnh Mốc hay những căn hầm ở đài tưởng niệm chiến tranh như ở Khe Sanh. Đóng góp của khách sạn Metropole với di tích lịch sử này mở thêm một trang sách mới về câu chuyện chiến tranh ở Việt Nam.

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

Giới Trẻ Sống Thử Nhưng Khác Phòng Để Qua Mặt Mọi Người Và Người Thân

Không ở cùng nhà nhưng ăn chung nồi, ngồi chung bàn, ngủ chung giường…vừa được gần gũi nhau, lại không bị “mang tiếng”. Đó là một kiểu “sống thử trá hình” đang rất phổ biến trong giới sinh viên.
Phong cách sống “hai trong một”

Hiếu và Lan (SV năm thứ ba, ĐH Thương mại) yêu nhau được hơn một năm thì cả hai quyết định dọn về “chung sống” cùng nhau. Tuy nhiên, để tránh “điều tiếng” của thiên hạ, đôi bạn quyết định thuê hai phòng trọ… ở gần nhau.

Dù ở hai phòng riêng rẽ nhưng mọi sinh hoạt của đôi bạn đều nhất nhất trong một nhà. Ăn chung nồi, ngồi chung bàn, ngủ chung giường, tuy hai mà như một. Ngày ngày đôi bạn trẻ đến trường cùng nhau, rồi khi tan học về, chàng đi chơi thể thao, nàng ở nhà lo chuyện cơm nước, giặt giũ.

Cứ như vậy ngày qua ngày, Lan và Hiếu sống với nhau không khác gì một gia đình. Chỉ có điều tới cuối tháng, thay vì chia đôi, tiền nhà cùng với hầu hết các chi phí khác của họ sẽ “được”… nhân đôi.

Không chỉ có đối tượng còn ngồi trên ghế nhà trường, nhiều SV mới tốt nghiệp, bám trụ mưu sinh ở Hà Nội cũng tỏ ra “hứng thú” với phong cách sống “hai trong một” như thế này. Nguyễn Thanh Tùng (cựu SV HV Ngân hàng) và Lê Hoàng Ngân (SV năm cuối trường ĐH Kinh tế, ĐHQG Hà Nội) là hai trong số đó.

Tình duyên nảy nở khi Tùng về thuê trọ trong ngõ Khương Trung (Thanh Xuân, Hà Nội) mà Ngân đang ở trước đó. Dù có tình cảm với nhau nhưng đôi bạn trẻ này vẫn chưa muốn công khai về chung sống cùng nhau. Tùng thuê trọ trên tầng 4, trong khi Ngân ngụ cư ở tầng 3.

Hiện tại, Tùng đang làm cho một công ty tài chính trên phố Phạm Ngọc Thạch, trong khi Ngân hoàn thành nốt năm cuối ĐH. Sau khi tan học, Ngân trở về nhà chợ búa cơm nước, chờ Tùng về ăn tối giống hệt một gia đình thu nhỏ.

Những hôm Tùng về sớm, đôi bạn trẻ lại cùng nhau xách giầy đi tập thể dục. Đến tối lại quây quần, trò chuyện hay lang thang dạo phố.

Chia sẻ về dự định tương lai, đôi bạn trẻ cho biết, dù không cùng quê, (Tùng ở Hà Tây (cũ), Ngân ở Nam Định), nhưng sẽ cố gắng đi làm để thuê một căn nhà nhỏ nào đó với hy vọng sớm “quy về một mối”.

Chịu đắt hơn để không bị đánh giá?

Hầu hết những đôi “vợ chồng trẻ” đều vịn vào lí do không được cha mẹ đồng ý và để tránh những lời đàm tiếu từ bạn bè nên chọn cách chuyển đến ở gần phòng trọ nhau cho… tiện sinh hoạt.

“Dù giảm được ít nhiều chi phí sinh hoạt nhưng tiền nhà bây giờ ở đâu cũng rất đắt. Chưa kể tiền điện, nước nên nếu so sánh thì ở hai phòng vẫn đắt hơn là sống chung một phòng”, Nguyễn Thanh Tùng cho biết.

Dẫu phải chi phí tiền nhà cao nhưng theo cách lý giải của Lan, phong cách sống “hai trong một” cũng có nhiều “cái lợi”. Cô bạn chia sẻ, ngoài việc giảm bớt được ít nhiều chi phí sinh hoạt, có nhiều thời gian quan tâm, chăm sóc cho bạn trai/gái hơn thì cách sống như vậy cũng giúp cả ai cảm thấy tự do, thoải mái hơn những khi cần khoảng không gian yên tĩnh, thời gian riêng tư cho bạn bè hoặc khi có người thân ghé thăm…

“Sống cùng nhau không thể tránh khỏi chuyện cãi cọ. Những lúc đó ai về phòng người đó nên mọi việc lại ổn thỏa chứ không nghiêm trọng như trường hợp của một số bạn bè mình (?!)”, Lan cho biết thêm.

Theo 2sao.vn – tin sốc, tin nóng, giới trẻ, chuyện sao – chuyên trang giải trí của báo điện tử Vietnamnet.vn

Đôn đáo làm thêm lo cho cuộc sống chung

Dẫu vậy, không phải cặp đôi nào cũng có điều kiện “dư dả” (dù vất vả) giống như Tùng-Ngân hay Hiếu-Lan. Trần Thùy An và Lê Hải (sinh viên năm thứ ba, trường ĐH Công nghiệp HN) là hai trong số đó.

Gia đình “hai họ” đều không dư dả gì nên để có đủ tiền trang trải cho cuộc sống, đôi bạn trẻ phải chấp nhận đi làm thêm rất vất vả. Tan học về thay vì nghỉ ngơi, An đôn đáo đi dạy thêm, Hải đi “chạy bàn” cho một quán cơm sinh viên. Mới là sinh viên năm thứ hai nhưng trông An lúc nào cũng phờ phạc và “già” hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa.

An tâm sự: “Mình và bạn trai đều đang là sinh viên nên cuộc sống gặp nhiều khó khăn, muốn rủ bạn bè đến ở cùng để giảm chi phí nhưng bạn trai không đồng ý. Nhiều khi tụi mình cãi nhau chỉ vì số tiền bố mẹ gửi không đủ chi tiêu. Có lúc muốn chuyển đi nhưng lại không nỡ để người yêu sống một mình”.

Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

Hơn 50m Vòm Của Quán Nhậu Bị Sụp Xuống, Các Nhân Viên Quán Hoảng Loạn

Chiều 11/5, mái vòm hơn 50 m2 của quán Ốc Tre Một trên đường Thành Thái (phường 15, quận 10, TP HCM) bất ngờ sập xuống, đổ nhào ra đường.
Mái vòm của quán nhậu bị sập xuống, nhào ra đường. Ảnh: Châu Thành

Khoảng 16h, các nhân viên đang dọn quán chuẩn bị bán vào buổi tối. Bất ngờ mái khung bằng sắt rộng hơn 50 m2 bị sập, nhào về trước đập xuống mặt đường.

Rất may thời điểm mái vòm sập, quán chưa có khách và đường Thành Thái cũng vắng người nên không có thương vong. Hàng chục nhân viên trong quán hoảng hốt chạy thoát nạn.

Các thợ hàn được thuê đến cắt khung sắt để nhanh chóng dọn hiện trường. Hàng chục nhân viên của quán được cử ra đường điều tiết giao thông để giảm ùn tắc.

Sau khi được các thợ hàn cắt khung sắt, mái nhà được hạ xuống. Ảnh: Châu Thành

Công an phường 15 (quận 10) đã tới xử lý vụ việc.

Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Bộ Giao Thông Bán Trụ Sở Cũ Và Di Dời Tới Trụ Sở Mới

Bộ Giao thông Vận tải sẽ mua trụ sở làm việc mới và bán tài sản, chuyển nhượng quyền sử dụng đất tại trụ sở hiện nay tại "khu đất vàng" 80 Trần Hưng Đạo (Hà Nội). Phương án bán cho một công ty cổ phần đang được xem xét.

Trước những ý kiến trái chiều về đề án Công nghiệp hóa, hiện đại hóa Bộ Giao thông Vận tải với số vốn đầu tư gần 224.000 tỷ đồng, ngày 10/5, Bộ này đã ra thông cáo giải thích.

Theo Bộ Giao thông, trên cơ sở quyết định của Thủ tướng về phê duyệt Quy hoạch chung xây dựng thủ đô đến năm 2030 và tầm nhìn đến năm 2050, định hướng “Di dời trụ sở bộ ngành ra khỏi khu vực nội đô lịch sử về các khu vực Tây Hồ Tây và Mễ Trì theo hướng hình thành khu vực hành chính tập trung”, Bộ đã xây dựng phương án và lấy ý kiến của các bộ liên quan về di dời trụ sở.

Cuối năm 2011, Thủ tướng đã đồng ý về nguyên tắc cho phép Bộ Giao thông được mua trụ sở làm việc và bán chỉ định tài sản trên đất, chuyển nhượng quyền sử dụng đất do Bộ đang quản lý tại 80 Trần Hưng Đạo, quận Hoàn Kiếm theo giá thị trường, đúng quy định của pháp luật để lấy kinh phí đầu tư trụ sở mới. Thủ tướng cũng chỉ đạo giá trị trụ sở mới không lớn hơn giá trị bán tài sản trên đất, chuyển nhượng quyền sử dụng đất tại trụ sở cũ.

Theo Bộ Giao thông, thủ tục triển khai trụ sở mới đang thực hiện đúng quy định pháp luật. Dự kiến, Bộ sẽ mua trụ sở mới tại xã Mỹ Đình (Từ Liêm, Hà Nội).

Trao đổi với chúng tôi, Thứ trưởng Bộ Giao thông Vận tải Lê Mạnh Hùng cho biết, Bộ đang làm việc các bộ ngành về phương án chuyển đổi quyền sử dụng đất và xây dựng trụ sở mới. Theo đó, Bộ Tài chính sẽ định giá đất của trụ sở 80 Trần Hưng Đạo để làm căn cứ chuyển đổi.

"Việc bán trụ sở tại 80 Trần Hưng Đạo sẽ theo quy trình, quy định chung, chủ trương minh bạch rõ ràng. Nếu tiền bán trụ sở còn thừa thì sẽ nộp vào ngân sách", Thứ trưởng Hùng nói.

Thứ trưởng Hùng cho biết, trong số các phương án nghiên cứu, có phương án bán trụ sở 80 Trần Hưng Đạo cho một công ty cổ phần để lấy một tòa nhà văn phòng do công ty này đầu tư tại quận Cầu Giấy. Tuy nhiên, các bộ ngành chưa có quyết định chính thức.

Trụ sở Bộ GTVT ở khu đất "vàng" trung tâm thành phố Hà Nội. Ảnh: Vneconomy.

Trước đó, Bộ trưởng Đinh La Thăng đã phê duyệt đề án Công nghiệp hóa, hiện đại hóa Bộ Giao thông Vận tải. Bộ này cần gần 224.000 tỷ đồng để hiện đại hóa trụ sở làm việc, cơ sở hạ tầng công nghệ thông tin, phát triển đội tàu biển, máy bay, đào tạo nguồn nhân lực đến năm 2020 và định hướng đến năm 2030.

Cụ thể, với việc đầu tư, nâng cấp nhà làm việc đảm bảo tiêu chuẩn tại văn phòng bộ, 8 tổng cục, cục chuyên ngành và 22 tổng công ty, sáu trường, viện, Bộ Giao thông ước tính cần 12.174 tỷ đồng (riêng năm 2012-2015 cần 7.950 tỷ đồng). Trong đó, đầu tư trụ sở văn phòng bộ 1.000 tỷ đồng, Tổng cục Đường bộ 1.320 tỷ đồng, Cục Đăng kiểm 2.435 tỷ đồng...

Số tiền đầu tư này nhằm xây dựng trụ sở mới cho một số cục chưa có trụ sở làm việc như Cục Đường thủy nội địa và nâng cấp trụ sở làm việc chật chội, xuống cấp của Tổng cục Đường bộ, Cục Đường sắt...

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Vụ Tai Nạn Giao Thông Giữa Xe Tải Và Xe Khách Làm Nhiều Người Nhập Viện

Chiều 9/5, ôtô khách chở hơn 20 người từ miền Tây về TP HCM, khi tới đường Nguyễn Văn Linh (huyện Bình Chánh) đã bị xe tải 15 tấn đâm thẳng vào hông.
Xe khách bị tông lật ngang. Ảnh: An Nhơn

Khoảng 16h, xe khách 29 chỗ chạy từ huyện Gò Công Đông (Tiền Giang) về bến xe miền Tây (TP HCM) do tài xế Phạm Võ Thanh Phương (31 tuổi) lái. Trên xe có hơn 20 hành khách.

Đến nút giao thông quốc lộ 1A - Nguyễn Văn Linh (Bình Chánh, TP HCM), xe khách chạy đường dưới cầu vượt bắt qua giao lộ. Vừa qua ngã tư, xe khách bị xe tải 15 tấn do do tài xế Nguyễn Hoài Hận (27 tuổi, ngụ tỉnh Long An) chạy từ đường Nguyễn Văn Linh ra quốc lộ 1A lao đến đâm thẳng vào hông.

Cú đâm mạnh khiến xe khách xoay vòng, trượt dài hơn 10 m, tông vào xe máy của người xe ôm đậu gần đấy rồi lật ngang. Hơn 10 hành khách trên xe cùng người đàn ông chạy xe ôm bị thương nặng được chuyển đi cấp cứu.

"Mọi người trên xe nháo nhào la hét. Khi xe lật, những người bị thương nặng bất tỉnh, một số gượng dậy đập bể kính trước xe bò ra ngoài. Tài xế xe tải và mọi người xung quanh chạy đến cứu người bị nạn", một người dân tại đây kể.


Sau khi bị xe tải đâm, ôtô khách đã trượt dài đâm vào xe máy của người đàn ông chạy xe ôm sau đó lật ngang. Ảnh: An Nhơn

Tại hiện trường, ôtô khách bị lật ngang, vỡ kính xung quanh. Đồ đạc của hành khách trong xe nằm lăn lóc. Xe máy của người đàn ông chạy xe ôm nằm cách đó vài mét hư hỏng phía đuôi. Xe tải bị móp đầu đậu dưới gầm cầu vượt. Ngã tư dưới cầu vượt Nguyễn Văn Linh không có đèn tín hiệu.

Bệnh viện đa khoa huyện Bình Chánh cho biết, ngay khi tai nạn xảy ra đã tiếp nhận 12 nạn nhân từ vụ đâm xe ở nút giao lộ Nguyễn Văn Linh. Trong đó 3 ca nguy kịch có khả năng tử vong đã được chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy.

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Công Ty Xây Dựng 584 Bơm 500 Tỷ Để Cứu Bianfishco

Công ty xây dựng 584 (quận Tân Phú, TP HCM) rót trực tiếp 150 tỷ và vay thêm 350 tỷ đồng từ ngân hàng để bơm vốn cho Bianfishco, giúp công ty này khôi phục hoạt động.

Tại buổi họp báo sáng nay, ông Trần Văn Trí - Tổng giám đốc Công ty thủy sản Bình An (Bianfishco) chính thức giới thiệu đối tác bơm 500 tỷ đồng giúp Bianfishco hồi sinh. "Quý nhân" của Bianfishco là ông Trần Kim Minh, Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng giám đốc Công ty cổ phần xây dựng và khai thác công trình giao thông 584 ở quận Tân Phú, TP HCM.

Ông Trần Kim Minh cho biết, trong chuyến công tác ở Mỹ, ông có đến thăm bà Phạm Thị Diệu Hiền (vợ ông Trí - Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Bianfishco trước đây) khi đang nằm trị bệnh ở thành phố Fountain Valley, bang California. Lúc đó, bà Hiền vừa được mổ dọc theo tay trái để nối gân do bị liệt sau tai biến, đầu cạo trọc vì phẫu thuật khối u bên trong, sức khỏe rất yếu.

Ông Minh (đứng) đại diện cho đối tác bơm 500 tỷ đồng cho Binafishco. Ảnh: Thiên Phước

“Chị Hiền nói đã ký hợp đồng với đối tác lớn chuyên bán sỉ là siêu thị Cosco ở Mỹ với số lượng 1.000 container cá tra phi lê, giá trị tương đương 100 triệu USD nhưng Bianfishco đang gặp khó khăn. Là người từng làm trong ngành thủy sản nên nghe qua tôi thấy hợp đồng lớn như vậy và Bình An đã có thương hiệu rất tốt bên Mỹ mà không có hàng giao thì rất uổng. Vì vậy, sau khi họp HĐQT tôi quyết định bơm vốn cho Bianfishco 500 tỷ đồng để khôi phục sản xuất, đảm bảo từ nay đến cuối năm 2012 đủ hàng giao cho đối tác”, ông Minh chia sẻ.

Cũng theo ông Minh, trong 500 tỷ đồng được bơm cho Bianfishco, 30% vốn của Công ty 584, còn lại là vốn vay từ Ngân hàng Đầu tư Phát triển Việt Nam.

Sáng 9/5, nhà máy cá tra phi lê của Bianfishco chính thức hoạt động trở lại. Ảnh: Thiên Phước

Tổng giám đốc Bianfishco - Trần Văn Trí cho biết, công ty đã bán một số tài sản để trả dứt nợ cho Ngân hàng cổ phần An Bình nên nhà băng này đã mở lại khoản tín dụng mới cho việc mua cá của nông dân bằng tiền mặt. Đối với các hộ nông dân mà Bianfishco nợ đến 40 tỷ đồng, cuối tháng này công ty sẽ trả một nửa rồi sau đó cùng Công ty mua bán nợ và tài sản tồn đọng, Bộ Tài chính (DATC) trả dứt điểm.

“Trong ngày đầu tái hoạt động đã có 1.200 công nhân vào làm việc nên nhà máy cá tra phi lê tiêu thụ 100 tấn cá tra. Công ty 584 bơm vốn để sản xuất đủ 1.000 container hàng từ nay đến cuối năm thì Bianfishco phải cần đến 4.000 công nhân, sản xuất 450 tấn cá tra mỗi ngày. Hôm qua đối tác Canada ký hợp đồng bao tiêu nước uống của nhà máy Collagen nên Bianfishco thật sự hồi sinh”, ông Trí cho biết thêm.

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

Đài tiếng nói Việt Nam Vừa Lên Tiếng Vụ Hai Nhà Báo Bị Hành Hung Ở Văn Giang

Trung tâm tin (Đài tiếng nói Việt Nam) vừa gửi Giám đốc Công an tỉnh Hưng Yên công văn đề nghị làm rõ việc nhà báo Nguyễn Ngọc Năm và Hán Phi Long bị hành hung. Hai nhà báo xác nhận, họ chính là người bị đánh trong clip được cho là ghi trong bối cảnh cưỡng chế tại Văn Giang.

Ngay trong ngày cưỡng chế thu hồi đất của 166 hộ tại xã Xuân Quan, Văn Giang (24/4), trên mạng xuất hiện clip dài hơn một phút cho thấy nhiều người mặc sắc phục công an và thường phục đeo băng đỏ đánh hai người đàn ông. Dù phải nhận các đòn đánh tới tấp nhưng hai người đàn ông mặc áo sơ mi, đội mũ bảo hiểm không có động tác phản kháng.
Trưởng phòng thời sự và phóng viên Đài tiếng nói Việt Nam xác nhận là người bị hành hung trong clip. Ảnh cắt từ clip.

Nhà báo Nguyễn Ngọc Năm (42 tuổi), Trưởng phòng Thời sự và Hán Phi Long (33 tuổi), phóng viên Phòng Thời sự (Trung tâm tin, Đài tiếng nói Việt Nam - VOV) xác nhận với chúng tôi họ chính là hai người bị đánh trong clip nói trên.

Ông Năm cho biết, sáng 24/4, ông và ông Long được cơ quan cử đi Hưng Yên theo dõi, nắm tình hình vụ cưỡng chế đất ở Văn Giang. Khi ông Long đang đứng ở nhà văn hóa sát cánh đồng bị cưỡng chế thì bị cảnh sát và gần chục người dùng dùi cui, gậy vụt, đấm đá vào người. Ông Năm chạy lại hét lên nhiều lần: "Chúng tôi là nhà báo, không được đánh" thì cũng bị vặn tay và nhận hàng loạt đòn đánh từ những người mang sắc phục cảnh sát.

Theo ông Năm, ông đã bị công an còng tay, đưa về trụ sở Viện Kiểm sát nhân dân huyện Văn Giang. Tại đây, ông bị lập biên bản thu giữ điện thoại, Thẻ nhà báo, Thẻ Đảng viên và Thẻ hội viên Hội luật gia Việt Nam. Chiều tối 24/4, ông Năm, ông Long đã về đến tòa soạn.

Ngay trong ngày, ông Năm đã gửi đơn đề nghị Giám đốc Công an tỉnh Hưng Yên làm rõ ai là người đã ra lệnh, tham gia đánh hai nhà báo và phải có trách nhiệm bồi thường sức khỏe, danh dự.

Ngày 8/5, Đại diện Trung tâm tin (Đài tiếng nói Việt Nam) xác nhận, nhà báo Nguyễn Ngọc Năm và Hán Phi Long được đài cử đi Văn Giang (Hưng Yên) nắm thông tin về vụ cưỡng chế. Ngày 3/5, trung tâm tin đã có công văn gửi Giám đốc Công an tỉnh Hưng Yên đề nghị xác minh, làm rõ vụ hành hung 2 nhà báo, nhưng hiện chưa nhận được hồi âm.

Chiều 8/5, trao đổi với chúng tôi, Chánh văn phòng Công an tỉnh Hưng Yên Nguyễn Xuân Hiếu cho biết, đã nhận được công văn của Trung tâm tin - Đài tiếng nói Việt Nam nhưng từ chối trả lời thêm.

Mặc dù nói "chưa xem clip liên quan đến hai nhà báo VOV" nhưng Chánh văn phòng UBND tỉnh Hưng Yên Bùi Huy Thanh cho biết: "Nếu đúng là có chuyện phóng viên bị đánh và Đài tiếng nói Việt Nam gửi công văn thì UBND tỉnh chắc chắn phải xem xét".

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Nữ Sinh Viên Đấm Chảy Máu Miệng Cảnh Sát Cơ Động

Cặp đôi tự nhận là sinh viên khi tham gia giao thông đã không chấp hành luật mà còn tấn công, đấm chảy máu miệng một cảnh sát cơ động.

Vụ việc xảy ra đêm ngày 6/5. Vào thời gian đó, tổ tuần tra Đại đội 1 – Trung đoàn CSCĐ, CATP Hà Nội do Thượng uý Đỗ Quang làm tổ trưởng đang tuần tra ở khu Trương Định – Giải Phóng thì phát hiện đôi nam nữ đi xe máy không đội mũ bảo hiểm.
Chiến sỹ Sang bị đấm chảy máu miệng.

Khi bị cảnh sát dừng xe, đôi thanh niên này tăng ga bỏ chạy với tốc độ cao, đi vào đường 1 chiều trên đường Giải Phóng. Tổ công tác phải đuổi tới phố Kim Đồng mới chặn được.

Bị dừng xe, đôi nam nữ vu khống rằng mình bị cảnh sát cơ động giả đón đầu, đánh người. Thậm chí khi công an phường Giáp Bát có mặt hỗ trợ, cả hai đòi kiểm tra thẻ ngành của cả công an phường có mặc sắc phục.

Trước thái độ coi thường pháp luật của nam, nữ thanh niên trên, tổ công tác và công an phường đã yêu cầu CS 113 tới hỗ trợ. Cô gái đi cùng nam thanh niên kia đã lao ra xô ngã, làm rơi ve áo, đứt khuy của anh Nguyễn Văn Sang, cảnh sát cơ động. Cô gái này tiếp tục gây chiến với cảnh sát nhằm tạo điều kiện cho bạn trai chạy thoát.

Vụ việc xảy ra từ 0h30 đến tận hơn 3h sáng. Phải tới khi có thêm sự hỗ trợ của CSĐT – Công an quận Hoàng Mai thì đôi nam nữ có thái độ ngông cuồng mới được khống chế.

Huyền - cô nữ sinh xinh đẹp lại có hành động rất côn đồ.

Tại cơ quan công an, đôi nam nữ khai nhận là Nguyễn Thị Thanh Huyền (SN 1990) hiện là SV Đại học Thăng Long và đối tượng nam là Trần Đức Thành (SN 1987) là SV Đại học Mở.

Công an quận Hoàng Mai đang tạm giữ, lập hồ sơ xử lý đôi nam nữ này theo quy định của pháp luật.

Truyện người lớn hay nhất thế giới

Các bạn đọc xem đây là truyện sex hay là truyen nguoi lon nhé


Chuyện là vậy, khoảng 11 năm về trước chị em ở Hoa Kỳ bị tai nạn giao thông chết, để lại 3 đứa con thơ dại. Đứa lớn 5 tuổi, đứa kế 3 tuổi, và đứa nhỏ nhất 6 tháng. Do thấy hoàn cảnh gà trống nuôi con quá tội nên ba má em quyết định gã em cho anh rễ để dễ bề chăm sóc cho 3 cháu. Em không nghe nhưng cũng phải chìu. Rồi giấy tờ bảo lãnh theo diện vợ-chồng tới lui mất cả năm em được gọi lên phỏng vấn và sau đó khám sức khỏe. Nhưng thật không ngờ, vào ngày khám sức khỏe đó, ngày x tháng y năm 1993, một ngày em không thể nào quên được. Tại văn phòng bác sĩ, em đã gặp phải một "tai nạn". Tai nạn đó đã để lại một vết thương lòng đau đớn suốt một năm chờ đợi định cư và một nỗi ám ảnh suốt cuộc đời còn lại. Em còn nhớ mãi những chuổi ngày đau khổ đó (từ từ em sẽ kể dưới đây) mà không dám bày tỏ cùng ai, lúc đó là vì sợ làm lớn chuyện sẽ không thể nào rời khỏi Việt nam, còn bây giờ nói ra cũng chẳng ích lợi gì vì em là đứa con gái đã có chồng !

Ngày khám sức khỏe đó cuối cùng cũng đến! Sau khi trình hồ sơ lý lịch xong, em và một số người có hồ sơ di dân hoặc đoàn tụ được hướng dẫn sang phòng kế bên để khám sức khỏe. Em lật đật theo họ mà không nói năng chi cả. Trong phòng, họ bảo em cởi hết quần áo ra để tiện cho bác sĩ khám. Lúc đó em chỉ là một đứa con gái mới lớn (18 tuổi) nên rất là ngượng ngùng. Trong đời em, chưa bao giờ em để cho người khác nhìn thấy thân thể (trừ ra cha mẹ). Em cứ lưỡng lự mãi nhưng rồi cuối cùng cũng phải làm vì đây là chuyện cần thiết để được đoàn tụ với chồng tương lai, cũng là anh rễ. Và không ngoại lệ ai ở trong đây đều như vậy. Lần lượt em cũng như mọi người trút bỏ từng mảnh vải một cách e dè, nhút nhát. Căn phòng đang yên ắng bỗng trở nên xào xáo bởi những tiếng cười khúc khích của những bà xồm xồm, nói nói và chỉ trỏ mà em hiểu ý họ là gì. Các cô trẻ như em thì cứ cúi đầu, đứng khúm núm xát vào trong vách, tay bụm trên tay bụm dưới trông cũng hơi buồn cười. Sau khoảng 10 phút chờ đợi, em và 4 người nữa được luân phiên gọi vào phòng trong. Khi nghe tới tên, em bỗng dưng run lên. Nghĩ tới gặp bác sĩ trong tình cảnh trần như nhộng này thì ngượng chết. Nhưng rồi em vẫn nhút nhát theo gót 4 người vào trong. Bước vô cửa, em cứ cúi đầu nhìn mười ngón chân mình. Không gian lạnh làm sao, em cứ thấy mình co dúm lại như một con tôm luộc chín mà vẫn thấy chưa đủ. Bên kia, giọng của một người đàn ông cất lên làm em như cứng mình lại, hóa đá. Là một người đàn ông, ông bác sĩ ! Là người sẽ khám thân thể em lát nữa đây. Ôi, phải chi là bà bác sĩ chắc em vui đến cỡ nào! Hay là ước gì em biết độn thổ, em đã làm ngay. Nhưng không, những gì phải đương đầu trước mặt chẳng thể thay đổi được. Em cứ bậm môi chờ từng phút từng giây trôi qua chậm chạp. Rồi như em đoán, ông bác sĩ lần lượt gọi từng người vào một cái giường bên trong, có màn kéo ngang che lại. Để khám. Hơn 15 phút chờ đợi trôi qua em tưởng chừng dài hơn cả thế kỷ. Người được khám kế trước em đã xong và trở ra ngoài. Em là người cuối cùng được gọi tên vào trong. Một lần nữa trái tim em nhói lên vì sợ. Bụng em thắt lại như một cơn đói đang hoành hành. Em vẫn cứ cúi đầu lững thững bước theo vạc áo trắng của ông bác sĩ. Bây giờ ngoài mười ngón chân của em, em còn thấy đôi giày đen và cái vạc áo của ông ấy. Ông nghe nói vài ba câu xã giao, em cũng ởm ờ cho qua. Rồi ông bảo em cứ việc thả lỏng chân tay cho ông khám vì ông là bác sĩ. Em nhớ câu ông nói : "Em đừng có mắc cỡ!", em cũng chỉ gật đầu đáp lại, tay chân run lên. Thử hỏi làm sao mà không mắc cỡ cho được khi em chỉ là một đứa con gái mới lớn. Những gì mới phát triễn trên thân thể như trái cây đầu mùa còn non còn nớt rất dễ mẫn cảm, dễ va chạm.

Sau khi em đứng đó như một pho tượng gỗ khỏa thân, ông bắt đầu ấn cái đồ đo nhịp tim lên ngực em, có thể nói vòng quanh nhũ hoa. Cảm giác mát lạnh thoạt tiên lan khắp vùng ngực, chạy toát lên trên đỉnh đầu và qua sống lưng, nhưng em quên hẳn ngay vì toàn thân em bỗng nhiên kên cứng. Em nuốt nước miếng liên hồi nhưng hầu như miệng khô đắng. Vài ba cái in ấn trên ngực em rồi cũng xong, ông lại bảo em xoay lưng lại, ông ịn thêm vài ba cái trên lưng, và đỡ cổ tay em lên xem mạch. Cuối cùng, như một con sóng bất thần ào tới, em nghe ông bảo em gập người xuống để ông khám phụ khoa. Tiếng ông nói như tiếng sét vang bên tai. Em nghe trái tim mình nhói lên. Toàn thân nóng bức với hàng triệu con mồ hôi tiết ra miệng lỗ chân lông. Câu nói của ông nghe đơn giản nhưng là một bản lệnh giết người đối với em. Em biết khám phụ khoa là gì rồi ... ông định khám "chỗ kín" của em đây. Ôi, em ngại ngùng chết đi được, cứ đứng yên không nhúc nhích ! Ông lại nói : "Nhanh, đừng làm mất thì giờ của tôi!", em nghe ông xưng "tôi" thì phát sợ nên vội cúi người xuống cho ông "khám" ở phía sau. Vài ba động tác vạch, bẹt và căng, ông làm hai chân em run lên cầm cập. Tưởng chừng như con thỏ con rúm mình lại trước con hổ đói. Mồ hôi hai bên đùi trên như rịn ra. Mười ngón chân em nhíu lại, bám chặt xuống nền gạch gần như muốn xoi lủng nó ra. Hai tay cứ như dư thừa hết khoanh ở trước ngực rồi che ở trước bụng. Như cố che hết mọi sự xấu hổ của người con gái lại trước mặt một người đàn ông xa lạ.

Sau khi xem xét sơ qua bên ngoài, em thấy ông vói lấy cây đèn pin ở trong ngăn tủ ra. Ông soi soi ở phía sau mông hay làm gì đó em không biết, lúc đó em đã nhắm mắt lại. Em cố xua mình vào trong bóng tối và em cứ tưởng em đang chạy trốn sự hổ thẹn đuổi rượt ở sau lưng. Chỉ lâu lâu cảm giác lành lạnh hai bên đùi hoặc đôi khi âm ấm của mười đầu ngón tay bò như những con trùng đất chui vào trong. Cái cảm giác rờn rợn, nhột nhạt, và khó chịu mà không có cách nào thoát khỏi ...!

Năm phút trong tư thế khom lưng, chu đít, cái mà ông gọi là "khám tổng quát" cuối cùng rồi cũng qua. Nhưng nó không kết thúc một cách đơn giản như em tưởng. Ông bảo em nằm lên giường cho ông khám tiếp bên trong, vì ông nghi em có "triệu chứng viêm âm đạo". Thoạt đầu em không tin những gì ông nói lắm, vì em không có cảm giác đau đớn ở âm đạo bao giờ; Nhưng ông cứ giải thích cái này cái kia "viêm âm đạo không nhất thiết phải ở ngoài da ...". Em không hiểu những từ khoa học cho lắm, hay là ông cố tình nói cho em không hiểu. Và tất nhiên em phải chìu theo mọi yêu cầu của bác sĩ vì trong phòng khám, bác sĩ là vua!

Vậy là em ngoan ngoãn nằm lên giường như một con búp bê hết pin, đặt đâu nằm đó. Sau khi ông loay hoay tìm kiếm dụng cụ trong ngăn tủ kế bên, ông trở qua khám tiếp. Em cứ nằm im nhắm mắt. Mường tượng cái tên "Cường" nằm trên ngực áo ông, mờ mờ trong tâm trí. Mười ngón tay em cứ bám chặt xuống mặt nệm của chiếc ghế nằm như sợ ai giật mất nó đi. Có lẽ do sự căng thẳng. Do sự chờ đợi cái cảm giác đáng sợ đó sẽ bất thần ập tới. Mười ngón tay ông cuối cùng cũng mon men gần khu vực cấm của đứa con gái vốn rất hồn nhiên, yêu đời. Thế mà ông, một gã đàn ông xa lạ vô tình, đã đẩy hai chân em ra không một lời báo trước. Em nghe tiếng ghế ông bươn bươn trên nền gạch khô khan chạy xuống phía bàn chân em, kế tiếp là hai bàn chân em được kéo dạng ra như một bà bầu sắp sữa lâm bồn. Và trong óc em mường tượng cái cảnh : em lỏa lồ, chành chân, phơi bày toàn bộ những gì kín đáo nhất của người con gái, lần đầu tiên trong đời, cho một người đàn ông xa lạ xem. Thế là ông cứ tha hồ khám. Khám lâu lắm. Còn em tha hồ chịu trận. Cảm giác khi đó là mọi góc cạnh, ngóc ngách của cơ thể em đều bị ông moi ra khám, khám một cách thái quá. Nắn, bóp, sờ, sẫm, mò, mẫm ông không chừa thứ nào, kể cả những sợ lông tơ li ti cũng bị dùng kính hiển vi coi cho kỳ hết hết ... Em mắc cỡ lắm nhưng thật sự không biết làm gì hơn. Khó chịu lắm, cứ tưởng mình là một con điếm cho khách mua vui, nhưng đúng hơn em cảm thấy mình như một con bé đần độn bị tê liệt trên giường!

Sau lần khám đó tưởng là xong, chỉ chờ đợi ngày đi chích ngừa và thủ tục mua vé máy bay nữa sẽ được sang Hoa Kỳ. Hai tuần kế tiếp bỗng nhiên em nhận được giấy đi khám sức khỏe lần nhì. Em lo lắng quá, ba má cũng nghĩ ngợi nhiều, lo chạy chọt hỏi thăm hàng xóm chung quanh về chuyện của em. Suốt mấy đêm liền em bị mất ngủ vì không biết mình có bịnh phụ khoa gì mà phải đi tái khám. Em cũng không dám tỏ bày với anh rễ tức chồng tương lai về chuyện này vì sợ ảnh lo (một tuần anh gọi cho em một lần). Ấm ức, em cũng tìm kiếng soi cho biết nhưng vẫn không phát hiện triệu chứng gì. Em lo rằng mình bị bứu thì nguy. Lỡ bứu độc còn chết nữa! Nhưng cứ mãi lo lắng cũng không làm nên trò trống gì. Cuối cùng em quyết định tạm quên nó đi.

Ngày tái khám rồi cũng đến, giống như lần trước, sau khi thủ tục giấy tờ và chờ đợi, em được cô ý tá bảo cởi hết áo quần và gọi vào phòng khám bên trong. Lúc đó khoảng 11:15 sáng. Mọi thứ theo thứ tự như vậy diễn ra nhưng lần này có khác hơn là căn phòng em được đưa tới nằm ở cuối hành lang. Khi vô phòng, em vẫn cúi gầm mặt xuống, tay đan chéo phía trước bụng và ngực vì e thẹn. Vẫn cái bản tên "Cường" trên cái áo choàng trắng ấy thoáng qua trong mắt và giọng của người đàn ông hôm nọ. Ông đón chào em bằng một câu giải thích: "Hôm trước tôi khám không được kỹ, tôi còn nghi vấn nên lần này tôi buộc phải gọi em tới tái khám". Rồi ông ta bảo em nằm lên giường, nằm như con búp bê bị tê liệt lần trước. Em ngoan ngoãn làm theo (có lẽ vì đã xảy ra một lần rồi nên quen). Trong lúc ông lục lạo các thứ dụng cụ trong ngăn tủù, ông hỏi chuyện về gia đình em, về chuyện đoàn tụ của em cùng người chồng tương lai ở Hoa Kỳ, khi nào em được đi, và hỏi có ai trong gia đình em bịnh hoạn về đường sinh dục không, như bị bứu tử cung, viêm âm đạo v.v... nhiều câu hỏi lắm em không thể nhớ hết. Em chỉ biết sau một tràng câu hỏi đó, ông bắt đầu khám. Ông khám có vẻ kỹ lưỡng lắm, không thua gì lần nọ. Trước, ông sờ ngực. Ông sờ một cách kỳ lạ gần như thích thú chứ không phải khám xét gì cả. Và ông bóp chỗ này, chỗ kia, hỏi, "có đau không ?". Sau, ông hỏi kinh nguyệt của em có đều đặn, có triệu chứng đau bụng thắt hai bên sợi dây chằn. Em ngại ngùng trả lời ông từng câu một rằng: "Mọi thứ đều bình thường". Cái giác của em khi ấy như một nữ tù đang bị thẩm vấn. Thật ái ngại vì trong đời em chưa bao giờ có ai hỏi em chuyện thầm kín này bao giờ, kể cả má là người thân nhất.

Tiếp tục nắn bóp trên bụng em, ông chợt hỏi em : "Em có làm tình qua bao giờ chưa ?". Em không ngờ ông hỏi em một câu xúc phạm nhân phẩm của đứa con gái mới lớn đến như vậy. Dù em hơi bị sốc, nhưng em tự trấn an mình đây là câu hỏi trong nghề của ông. Tuy nhiên mặt em vẫn đỏ bừng lên vì e lệ. Em nói với ông rằng: "Em chưa có gặp mặt chồng mà bác sĩ thì làm sao có...". Em ngưng lại không dám nói hai chữ ngượng ngùng "làm tình". Ông lại hỏi : "Có bạn trai chưa ?". Em lắc đầu, không hiểu ý ông muốn gạn hỏi điều gì. Em định nói "Nếu em có bạn trai ở đây rồi em lấy chồng Việt kiều làm chi, em không là kẻ ham giàu", nhưng em lại thôi, nói ra cũng không làm gì được hơn.

Rồi ông ta lẳng lặng lấy từ đâu ra 2 cây chống bằng sắt như hai cây nạn gỗ nhỏ xíu của người phế binh đặt dưới hai bên đùi em, bảo em dạng chân ra cho ông khám kỹ càng. Ông nói: "Để chắc rằng có bịnh gì không ?". Đến lúc này, em từ chối ngay: "Không được đâu, thưa bác sĩ. Con dạng chân như vậy ... con không biết ... bác sĩ !". Có lẽ sự mắc cỡ của người con gái mới lớn đã chiến thắng lòng sợ sệt. Lần đầu tiên em tỏ ra khó chịu trước mặt ông. Ông lại nói: "Sao hôm trước em không ngại, bây giờ em lại phản đối. Nếu vậy sao tôi khám cho em được. Rũi em bị gì, phái đoàn bác giấy tờ em thì sao ?". Thật em không thể tưởng tượng ra cái cảnh mình dạng chân cho ai đó tọc mạch nơi chỗ kín của mình được, nhưng em lại sợ lời ông nói là sự thật. Em sợ bị bác lắm. Ba má em còn sợ hơn! Vì vậy em đành chấp nhận dạng chân ra cho ông khám, nhưng em cứ luôn miệng chống chế với ông rằng: "Con chưa có làm tình qua bao giờ làm sao mà bị bịnh, bác sĩ ! Bác sĩ nghĩ có cần ... Ui ...!".

Em còn nhớ ngoài trời lúc đó đang mưa, gió luồng qua cửa sổ làm em lạnh run nơi xương sống, hay có lẽ vì quá ngượng ngùng nên cơ bụng cứ nẩy tưng tưng lên như người bị sốt rét. Cứ mỗi lần ông chạm miếng kim loại vào nơi kín của em, em như bị điện giật, bật tót mông lên khỏi miếng da nệm. Thấy em càng lúc càng thiếu bình tĩnh, ông có trấn tĩnh em bằng những lời lẽ êm dịu : "Em đừng lo lắng, tôi khám nhẹ tay dùm cho, không như khám những người có gia đình". Em nghe qua mấy lời an ủi chân thành thấy cũng yên tâm hơn, với lại cũng không còn cách nào khác để mình chối từ.

Sau khi đặt mình ở tư thế chẻ ba trước mặt ông, ông mới đẩy phần bàn ở dưới mông vô ngăn xếp để có khoảng trống dưới chân em, tiện cho việc khám xét. Đeo găng tay vào, ông nói với em: "Trước khi tôi làm gì tôi sẽ báo cho em biết trước để em có chuẩn bị về mặt tâm lý, giúp em bớt sợ hơn". Em không trả lời ông, nhưng ông biết em đã hiểu. Rồi ông nói tiếp: "Bây giờ tôi dùng 2 ngón tay để chạm vào đây, em đừng giật mình nhé!". Tiếp theo lời nói đó, em cảm giác chỗ kín của mình tiếp xúc với một vật mát lạnh. Phản ứng tự nhiên của em là giựt nhẹ, nhưng vì có chuẩn bị trước nên không mấy nhảy dựng. Ông nói với em là: "Âm hộ của em đỏ hồng, nhỏ chưa có va chạm mạnh qua bao giờ ...". Thấy em im lặng. Ông ngừng bàn tay lại, rồi hỏi: "Phải không ?". Em chỉ gật đầu, nói "Dạ! Dạ chưa". Ông nói tiếp: "Mồng đóc nhỏ nằm gọn ở bên trong ... đẹp lắm". Lúc đó em không hiểu ông nói mồng đóc là ý gì, nhưng vẫn không ngạc nhiên bằng lời khen "đẹp lắm" của ông. Tại sao ông lại khen đẹp. Vị bác sĩ phải khen là "tốt lắm" mới đúng. Linh tính em báo cho em biết điều gì sai trái ở đây, nhưng cũng không giúp em được gì. Đầu óc em rối bung không nhận rõ đâu là trắng đâu là đen.

Rồi tiếp theo ông thỏ thẻ: "Đừng sợ nếu tôi đụng sâu vào trong, em ráng, sẽ không đau lắm, tôi cố gắng làm nhẹ cho em. Nếu thấy đau em chịu khó một chút". Lúc đó, em cứ thấy trong đùi mình có muôn ngàn con kiến đang bò, vừa nhột vừa khó chịu. Miệng em cứ nuốt nước miếng liên hồi. Có lúc thấy hơi đau nhói ở dưới, định nói lên nhưng lại tự trấn an mình, "Thôi! Ráng chút nữa sẽ hết"...

Chiếc đồng trên tường cứ "tịt tặc" gõ, nhưng không thấy ông ngừng tay. Mười phút trôi qua, dường như em thấm mệt vì sự kên cứng. Em bèn buông lỏng để nghỉ ngơi. Nhìn qua, em thấy ông lấy từ ngăn tủ ra một miếng bông gòn, cuộn tròn ở đầu tăm. Định hỏi ông làm gì nhưng ông đã mở miệng trước: "Bây giờ khám bên ngoài đã xong, tôi khám tiếp bên trong. Tôi sẽ lấy huyết trắng của em để khám nghiệm". Em cũng chẳng hiểu rõ vì sao ông lấy huyết trắng, lấy để khám cái chi ? Em chỉ biết mình cố gắng nằm im thì mọi việc sẽ nhanh chóng và suông sẻ hơn.

Trước tiên, ông chậm đầu bông gòn vòng quanh lỗ âm đạo. Em thấy nhột vô cùng, vừa ngại ngùng vừa sợ sệt. Cảm giác như cục xà bông ướt quẹt dưới háng mình. Mười ngón chân em cứ bám quíu lại với nhau. Cứ vài ba lần chùi chùi, ông đổi cây khác. Có lúc ông quét, có lúc ông chậm hoặc se vào trong làm em đau thốn. Cắn răng và nhăn mặt mà không dám la lên cho ông biết. Và đều đặn như một cái máy, ông cất những mẫu "huyết trắng" đó vào trong một cái keo thủy tinh như cất một món đồ quý. Xong rồi, ông nói: "Bây giờ, tới phần khám tử cung, tôi phải đặt ngón tay vô trong xem em có bị bứu". Em nghe ông nói mà điếng hồn không tin vào tai mình lắm. Chắn chắn là sẽ đau vô cùng, vì có lần em bị một nhánh cây quẹt trúng, dù chỉ bên ngoài nhưng đau không thể tả. Còn tử cung nằm tuốt bên trong, có nghĩa là ... Nhưng giọng ông nói có phần quả quyết làm lòng chống cự của em chùn xuống. Em vẫn cứ nằm im, chờ đợi cái phải đến sẽ đến. Tay nắm chặt xuống thành giường, nhũ thầm: "Ráng thêm một lát nữa sẽ được về nhà ..."
Chiếc đồng hồ quái ác vẫn tiếp tục đấu tranh với sự kiên nhẫn của em, dù không ai giành được phần thắng. Em vẫn nằm im, buông lỏng tứ chi thỏng thượt. Tất cả sức nặng của hai chân hoàn toàn đặt trên hai gác sắt. Dù khi đó em mắc cỡ khôn cùng, nhưng lạ lùng lắm thay! ... Mỗi khi ông ta đút nhè nhẹ vào giữa hai vách âm đạo, em có cảm giác rất là thích thích, kỳ lạ mà chưa bao giờ em có được. Tuy nó xen lẫn cảm giác đau từng đợt, nhưng một luồng điện khác chạy rần khắp mình mẩy như thuốc tê đang ngấm vào máu. Khoảng một lúc, em cảm nhận ông đã đặt một ngón tay vào trong. Ông ta ngọe ngoậy tới lui làm em thấy toàn thân em nóng ran. Mắt muốn mở to nhưng nó cứ nhíu lại, mờ ảo. Cảm giác ở âm đạo toát ra một thứ nước ươn ướt mà em ngỡ là "huyết trắng" như ông nói. Và mỗi động của ông làm, em cứ phải nhong nhóng theo. Có nhiều lúc em hơi mất tự chủ, ông lại dằn em xuống, dùng lòng bàn tay trái đặt lên gò mu, tay kia ông ấn vào sâu hơn. Với không chỉ một ngón tay, ông hoạnh họe thật sâu, tưởng như ông đang moi móc để tìm kiếm một cái bứu nhỏ nào đó bên trong. Em thấy thật xốn, cơ bụng thắt chặt lại, và nước mắt em ứa ra. Em bảo với ông: "Con đau lắm, bác sĩ !". Ông trả lời: "Chắc là em bị bứu rồi nên mới bị đau. Tôi khám nhiều người trẻ như em họ đâu có đau". Nghe ông nói bị bứu, em thấy lo lắng vô cùng. Trong một thoáng, em không còn cảm giác đau đớn nữa. Cứ nghĩ : "Trời, bây giờ phải bị mổ chắc là chết mất!". Quay sang một bên, thấy ông lấy từ tủ ra một cái dụng cụ "mỏ vịt" mà lúc đó em chưa biết gọi là gì và dùng làm gì. Ông bảo : "Để tôi khám kỹ xem bên trong có bị bứu ..." và không đợi em phản ứng, ông cẩn thận đặt cái mỏ vịt vào mép âm đạo của em. Ông từ từ vặn nút cho cái mỏ mở miệng ra, em cảm giác được sự căng rộng ở hai bên. Thình lình em thấy đau nhói ở âm đạo nên nhón mông lên tránh đỡ. Tưởng ông biết em đau mà ngưng, nào ngờ ông dùng tay trái đè lên gò mu em lần nữa để giữa chặt em xuống. Ông bảo : "Nằm im nếu không tôi không khám được ...". Sợ quá, em cố gắng nằm im, và ông cứ từ từ mở to cái mỏ vịt quái ác kia ra. To tới cỡ nào em cũng không biết. Em không dám tưởng, nhưng cảm giác đau tới tận chín tầng mây thì quá thừa để nhận biết ra. Cái cảm giác đó em nghĩ chỉ có các cô gái mới lớn mới lớn lần đầu tiên làm vợ mới hiểu được!

Chỉ 3 phút ngắn ngủi với cái mỏ vịt quái ác kia mà em tưởng như dài vô tận. Ông đã bỏ hết 3 ngón tay vô để khám, em cũng thật không ngờ âm đạo của một đứa con gái còn trinh có thể chịu đựng độ lớn của 3 ngón tay. Rồi cái mỏ vịt độc địa kia cũng được lấy ra khỏi cửa mình em, để lại một cảm giác đau và rát như có ai cắt da thịt mình ra, xát muối. Em than với ông: "Con rát quá không biết có bị gì không ?". Ông bảo: "Không có sao ... là chuyện thường. Để tôi sẽ chích cho em 1 mũi cầm đau ngay là sẽ hết". Nói xong ông lấy ống chích ra, tiêm thuốc và chích ngay cho em ở trên vai. Sau đó, ông còn trấn an em: "Xong rồi, không còn đau ... đừng sợ. Chỉ còn khám hậu môn nữa sẽ được về". Em nghe ông nói mà lòng chùn xuống thất vọng. Vậy là vẫn được về. Nhưng em chỉ biết thở dài, ngẫm nghĩ : "Không biết có đau không". Như đoán biết được ý em, ông nói: "Khám hậu môn nhẹ nhàng hơn nhiều, em đừng có lo lắng". Đoạn, ông dùng một ngón tay bôi trơn bằng thuốc trích ra từ một lọ kem và canh để đút vào hậu môn của em. Với cùng một cách moi móc như trước, ông khám tới rồi khám lui. Em như là thấy khó chịu vì ông cứ như khám mãi không chịu ngừng.

Sau một phút nằm im, rồi ông cũng lấy ngón tay ra. Em như là thấy nhẹ nhỗm đi rất nhiều. Em định ngồi dậy tìm quần áo mặc lại, nhưng em bỗng thấy choáng váng mặt mày, và trong tít tắt em ngả mình xuống đi vào giấc ngủ. Mũi chích kia có lẽ là thuốc mệ. Và chuyện gì đã xảy ra sau đó em hoàn toàn không biết. Nhưng với một sự tưởng tượng của bất cứ ai cũng đoán ra được ông đã làm gì em trong suốt thời gian đó, với những hình thức bình thường nào hoặc bẩn thỉu đến bao nhiêu, chỉ có trời và đất biết.

Em chỉ biết là khi tỉnh dậy đã thấy trên người quần áo chỉnh tề và nằm trong phòng chờ đợi. Cô y tá đỡ em dậy. Em lật đật ra về, tuy là toàn thân rất yếu ớt. Về tới nhà, em còn nhớ má nói với em: "Sao mặt mày xanh quá vậy ?". Em gật đầu rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh. Ở đó, em đi tiểu và thấy rất đau rát. Phát hiện có ít máu ở môi âm đạo. Bàng hoàng và sững sốt em không biết phải làm sao. Định báo cho má biết, nhưng vì sợ má lo lắng em cuối cùng cũng không nói ra được.

Chiều đó, đợi mẹ đi chợ rồi, em mới dám lén cởi quần ra, lấy kiếng soi bên dưới xem có bị gì không. Sau một lúc tìm tòi vạch vẹ, em phát hiện thêm những vết trầy xướt và có chút máu. Em nghi là màn trinh đã bị rách và lỗ âm đạo bị nở to hơn (dù là chưa bao giờ biết nó nhỏ cỡ nào trước đó).

Rồi chuyện đau đớn đó cũng dần dà phai mờ theo thời gian chờ đợi để được định cư ... Đâu chỉ hai tháng. Em bỗng phát hiện ra kinh nguyệt không còn. Nghe người ta nói không có kinh cũng là một triệu chứng có thai. Đến bây giờ em mới nghĩ tới mình bị ông bác sĩ làm nhục và rất có thể đã mang bầu. Sợ quá em không dám nói với gia đình mà tâm sự với một cô bạn thân. Hy vọng cô ta cho ý kiến hay nào đó vì em thật hoang mang quá đỗi. Khi nghe xong, hai đứa tụi em đã ôm nhau khóc thật lâu cho số phận xấu số của em.

Sau đó, cô bạn gạt nước mắt nói với em : "Mày đừng lo để từ từ tao tìm cách coi xem sao". Tuần sau đó cô bạn em tới nhà và viện lý do em sắp rời Việt Nam nên xin với ba má em cho tụi em đi Nha Trang chơi lần cuối. Em và cô bạn thân đó, tên Nga, học chung với nhau từ lớp 1 tới 12 nên gia đình em coi Nga như người trong nhà. Ba má em đồng ý cho tụi em đi, nhưng họ không ngờ rằng tụi em đi ra Nha Trang chỉ để "giải quyết vấn đề". Đúng như em và cô bạn đã dự liệu, em có mang gần 2 tháng rồi. Thật đau đớn vô cùng cho một con bé mới lớn còn khờ khạo lại sắp sửa làm mẹ. Nó chưa bao giờ gặp sóng gió lớn đến như vậy trong đời. Trời ơi, làm sao nó có thể một mình gánh vác hết được. Phải phá nó đi thôi. Dù hành động này là một sự ích kỹ vô cùng, nhưng cũng đâu còn cách nào hơn...

Khi bước chân tới phòng mạch của bác sĩ QM ở ngã tư xóm gà, em rất sợ và hoang mang. Cả trăm câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu, phá thai có bị trở ngại gì cho sau này, hạnh phúc gia đình có ảnh hưởng chi không ? Rồi đứa con trong bụng em là vô tội. Tuy lúc đó em còn khá nhỏ nhưng cũng biết được chuyện phá thai là phi đạo đức vô cùng. Nhưng đoạn cô bạn thân cứ khuyên răn, giải thích đủ điều cho em biết. Em cũng bế tắc nghe theo. Và một lần nữa em phải trần truồng trước mặt một vị bác sĩ khác. Vẫn hai chân gác hai bên nạng sắt và cái mỏ vịt quái ác ông dứ dứ như hâm he xé toạc em ra. Em như không còn tri giác gì nữa, nước mắt rơi lả chả ... Sau nửa tiếng làm việc, em khệ nệ bước ra phòng ngoài. Cô bạn thân nôn nóng cả buổi dìu em ra xe trở về nhà trọ. Tội nghiệp cô ấy, cứ lo chăm sóc em từng miếng ăn, nước uống cho tới khi tụi em trở về SG.

Sau khi định cư ở Hoa Kỳ làm vợ người anh rễ. Em may mắn được mọi người đón nhận một cách thương yêu, như một người thân trong nhà, vì trước lúc chị em chết chị cũng được cảm tình từ phía mọi người. Nhưng em có được địa vị làm má trong lòng ba đứa con nhỏ và có được địa vị làm vợ của anh rễ không thì em chưa biết rõ. Riêng em, thì luôn luôn nghĩ rằng mình chỉ là một cái bóng mờ nhạt sau lưng chị em, là một diễn viên vai phụ trong tuồng kịch ba người, nên mọi việc xử sự em rất là e ngại, rụt rè. Kể cả anh ấy cũng e dè trước một cô em vợ mới quen ; dù là trên mặt pháp lý em đã là vợ chính thức của anh ấy, nhưng hai đứa vẫn ở riêng hai phòng.

Thoạt đầu mới ở chung, anh thường hay khách sáo, mở lời cám ơn em đã không ngại thân con gái đường xa đến đây giúp anh chăm sóc mấy đứa con anh. Trước mặt em, anh luôn thu mình khiếm nhượng. Em thấy anh ấy đáng thương lắm, nhưng vẫn câu nệ. Có lần anh còn nói : " Anh hứa rằng anh sẽ làm giấy tờ ly dị để em được tự do nếu em đã tìm được người trung ý. Anh không bao giờ có ý gán ép em chuyện tình cảm ...". Thuở đó, em cũng cho những lời anh nói là điều thực tế, em vợ chắc không cưới được anh rễ đâu, nên cũng hững hờ với mọi sự chăm sóc của anh ấy. Nhưng rồi ngày tháng trôi nhanh, suốt hai năm chung sống với anh, anh cứ tiếp tục chăm sóc tử tế với em, chìu chuộng em từ A tới Z, và tuyệt đối không có những hành động sỗ sàng nào. Dần dà, em đã thay đổi ý nghĩ, tình cảm đột nhiên đến với anh ấy rất nhiều. Nhiều đến độ em không thể ngờ được. Rõ ràng những cử chỉ quân tử của anh thực sự đã chinh phục được lòng em. Tụi em có phần thân hơn và không còn e ngại những cái va chạm tình cờ, hay như sẵn sàng đón nhận sự săn sóc của đối phương.

Vào một buổi tối nọ, một buổi tối nhớ mãi suốt đời em. Sau khi cho mấy cháu ngủ xong, em lo bỏ thịt từ ngăn đá ra cái sink, lo cho thức ăn ngày mai, em định vào phòng mở computer để đọc email và tin tức như thường lệ. Khi bước vào phòng, em vô cùng ngạc nhiên vì những đóa hoa hồng rất đẹp được đặt ở góc bàn, với một tấm thiệp to màu đỏ cùng hàng chữ in đậm "Happy Birthday To You". Em bước tới, hân hoan cầm tấm thiệp lên và đọc hàng chữ bên dưới "Love you, ông xã". Không biết nỗi vui mừng của em dâng cao đến cỡ nào mà chỉ thấy trái tim em nhói lên. Rồi anh ấy thình lình xuất hiện đàng sau cánh cửa. Trên tay anh cầm một gói quà rất lớn và trao liền cho em. Anh nói: "Happy Birthday, em!" Lúc đó, em chỉ thấy mặt anh bừng sáng. Em cầm ngay gói quà mà tay run run, nước mắt lưng tròng. Anh bước tới ôm vai em nói nhỏ: "Em dễ thương quá ... nè, mở quà đi! Theo tục lệ người Tây phương em nên mở quà liền để cho anh vui". Lúc đó, em thấy hạnh phúc vô cùng vì em đang đứng cạnh một người chồng cao ráo đẹp trai, biết ga-lăng, có lòng trách nhiệm, dễ thương và còn biết pha trò để mẹ con em cười đau cả bụng. Anh cũng rất ư là tinh nghịch, lần đó, anh đã bao bọc món quà với hàng chục lớp giấy, làm em cứ như mở hoài không hết.

Nhưng cứ tưởng là em run, nhưng thấy mặt anh ấy còn hồi hộp hơn em. Khi tấm giấy cuối cùng được xé ra, trước mặt em huy hoàng là một chiếc cưới. Em cầm nó lên giả vờ như không biết chuyện. Tội nghiệp anh cứ nuốt nước miếng chờ đợi một phản ứng đồng tình nào đó từ phía em. Thật ra em cũng không biết phản ứng với anh như thế nào, có lẽ em quá sung sướng xúc động. Sau gần hai năm chung sống với nhau, anh thực sự đã chứng minh cho em thấy rằng anh có thể bao vệ và cho em một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp. Rồi cuối cùng, em chỉ còn biết nhắm mắt lại, từ tốn đeo chiếc nhẫn cưới vào tay. Thình lình, anh lao tới ôm chầm lấy em. Siết chặt. Anh nói : "I love you so much!". Em chỉ thấy mình bỗng hạnh phúc tê dại, nằm ngoan ngoãn trong lòng anh để hưởng hết cái thú yêu đương chưa bao giờ có được.

Rồi anh nhẹ nhàng bồng em vào phòng của anh. Anh đặt em xuống giường và khéo léo nằm cạnh bên. Anh thủ thỉ bên tai em : "Em làm vợ của anh nha!". Em chỉ biết gật đầu hạnh phúc, và anh đã hôn em một nụ hôn thật sâu, thật dài. Tràn lan từ đôi môi xuống cổ, rà rà xuống cạnh ...ngực trái. Tay anh run run mở tung từng hột nút trên áo em. Lúc ấy, máu trong người em chảy rân trong các mạch. Người em nóng khôn chừng chờ đợi đôi môi anh tìm đến đầu nhũ hoa. Anh cứ miết nhẹ đều đều hòa hợp với bàn tay phù thủy bên bờ vú kia và nọ. Cứ năm mười giây anh đổi chiều tạo cho em một cảm giác khoái lạc vô cùng. Trong hoang mê, anh tiếp tục anh tiến dần xuống phía Nam người em, bằng cả đôi môi nồng ấm lẫn bàn tay trìu mến. Chiếc quần em thình lình bị kéo xệ xuống ngang đùi. Bàn tay anh nhanh nhẹn chộp vào giữa, làm cho em nấc mình sung sướng. Và cứ thế anh mơn trớn trên vùng cấm của em. Em chỉ còn biết trân người lại hưởng từng cơn khoái lạc anh mang tới cho đời em.

Đến khi chiếc lưỡi phủa vào huyệt nhạy cảm của em, em mới biết rằng mình đã hoàn toàn trần truồng. Em bỗng run lên. Run như một con thỏ con sợ sệt. Mông cứ nảy lên mỗi khi anh đánh trúng vào yếu điểm, và hai tay em vò tấm ra giường nhàu nát. Anh lại thủ thỉ với em: "Em hãy thả lỏng tự nhiên ... không sao ... anh thương". Rồi anh bế em nằm ngang lại. Anh dùng hai tay khiển chân em ra hai bên. Anh khum xuống, đầu anh lại đặt vào giữa, hai tay anh hai bên. Rồi cứ thế ... cứ thế, anh cho lưỡi đánh liên hồi vào trong làm em mới biết cái mùi ân ái nó đẹp và hạnh phúc như thế nào. Quả như với khả năng kinh nghiệm của anh, một người phụ nữ bình thường vẫn thấy mình sung sướng hơn ai hết trên trần gian.

Sau khi em đạt được khoái cảm lần đầu tiên trong đời, anh mới từ từ cởi hết quần áo anh ra. Anh nhẹ nhàng ôm choàng lấy em, và từ tư thế nằm trên đó anh khéo léo đưa một phần thân thể anh vào người em. Anh làm rất nhẹ nhàng như sợ em đau, chắc anh nghĩ em vẫn còn trinh trắng! Và rồi chiếc giường cứ nhịp nhàng khua lên, em nghe từng tiếng đập hạnh phúc dâng trào dưới tấm thân to lớn và vòng tay gắn chắc của anh. Phút giây đó rõ ràng là phút giây làm vợ ! Anh đã tuồng vào những giòng chảy tinh yêu vào người em để chấm dứt một đêm khoái lạc, nhưng là một sự mở màn của những đêm khoái lạc triền miên sau này ...

Sau cái đêm sinh nhật đó em chính thức làm vợ anh. Tuy anh cũng đã biết em không còn trong trắng như anh tưởng nhưng không một lời hỏi han em vì sao. Có lẽ anh cũng hiểu tánh tình em ra sao, vì trước khi là vợ anh, đã có nhiều bạn bè độc thân của anh tới chơi và đã tỏ tình với em. Nhưng chưa bao giờ em cho anh biết con tim em luôn khóa chặt với mọi người, ngoài anh ra. (Mãi đến sau này em mới nói ra điều đó, anh chỉ cười thấu hiểu).

Cho đến nay, em càng yêu anh ấy nhiều hơn. Hơn mọi thứ trên đời. Vì anh thật sự là một người cha mẫu mực, một người chồng gương mẫu, luôn luôn đối xử tốt với em. Nên em không bao giờ có ý lường gạt anh điều gì cả. Duy chỉ một điều luôn thôi thúc trong lòng em, muốn nói, không bao giờ mở môi được. Chuyện em bị ông bác sĩ làm nhục ở Việt nam, anh vẫn chưa bao giờ được biết. Tuy anh đã biết em là một người vợ không còn trong trắng trước khi đến với anh, nhưng anh không hề biết đây là một tai nạn. Cái bí mật xảy ra tại phòng mạch bác sĩ QM, em đã phá đi cái bào thai, anh nào có biết, mất trinh đây với anh thật không phải em là hạng gái hư ! Cũng hy vọng anh đừng nghĩ vậy. Nỗi niềm này thật không biết chia sẻ làm sao với anh vì anh không bao giờ muốn nói tới.

Gần hai tháng nay, gia đình em, sau gần mười năm chung sống, lại đón nhân thêm một tiếng cười tí hon của thằng con trai của em và anh ấy. Nó giống anh ấy như khuông, cũng nghịch ngợm lắm. Lúc em sanh, nó cứ "giỡn" chồi thụt ra vô tới nửa ngày mới chịu ra, nên ông bác sĩ đành phải dùng cây mỏ vịt (số của em gặp mỏ vịt hoài) mở cửa mình em muốn rách luôn, mới lôi anh chàng ra được. Bây giờ, nhìn anh cười giỡn ôm con, ôn lại quá khứ bi đát xa xưa mà nước mắt em lưng tròng. Những gì em trao cho anh ấy mãi mãi vẫn không được trọn vẹn. Ôi, nỗi lòng này không biết có ai hiểu!

Hết